Bạn Học Nhỏ

Chương 6.1

Cậu không dám trực tiếp đi theo sau Đinh Hương mà chỉ đứng bên ngoài cửa sổ phòng nghỉ nhìn vào, cậu thấy Đinh Hương đi vào phòng rồi nhét một bức thư màu hồng vào trong một chiếc áo khoác vận động, sau đó xấu hổ quay đầu bỏ chạy.

Có! Gian! Tình!

Hà Tây xoa tay chờ đợi Đinh Hương chạy mất, sau đó trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, nhanh chóng rút cái bức thư màu hồng kia mở ra xem, quả nhiên là “thư tình” của Đinh Hương.

Hà Tây nhìn lướt qua, đại khái là Đinh Hương hẹn Thẩm Túc Bắc xế chiều ngày mai đi quán cà phê, trong lời mời tràn đầy ái mộ, cuối cùng còn ký tên bằng chữ viết hoa, trên thư còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, trông vô cùng dụng tâm.

“Haiz…” Hà Tây thở dài một tiếng, gấp bức thư lại, chuẩn bị tìm một chỗ tiêu hủy.

Bạn học Đinh, đây là tớ đang cứu cậu, tránh xa biếи ŧɦái, cả đời bình an.

Hà Tây cảm thấy mình đã tiến thêm được một bước lớn đến với con đường thành công, cậu lập tức nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười quay đầu lại…

Hà Tây: “!”

“Bạn học nhỏ.” Thẩm Túc Bắc mặc đồ vận động, chân mang giày thể thao không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười nhìn cậu hỏi: “Cậu mới lấy cái gì ra từ trong túi của tôi đấy?”

“Không, không lấy gì.” Chóp mũi của Hà Tây đã rịn mồ hôi, hai tay cậu chắp ra phía sau để giấu bức thư đi, lùi từng bước về sau: “Không phải cậu đang chơi bóng à? Sao giờ lại xuống đây rồi?”

“Nghỉ ngơi giữa trận.” Thẩm Túc Bắc thản nhiên đi tới, trên người anh còn mang theo nhiệt độ vận động, sợi tóc trên trán còn dính chút mồ hôi, l*иg ngực thì phập phồng. Cơ thể anh cao lớn, vừa bước đến đã chặn Hà Tây ở giữa ngực mình và cửa sổ, ép cậu không còn chỗ nào để trốn.

“Đồ đâu?” Thẩm Túc Bắc lại hỏi.

Hà Tây kiên trì giả ngu: “Tớ thật sự không có lấy, cậu nhìn xem.”

Trong khi đang nói, Hà Tây còn giơ hai cánh tay lên, dùng tư thế đầu hàng tiêu chuẩn để chứng minh.

Tay Hà Tây cũng không giống với những nam sinh khác mà rất trắng và mảnh, ngón tay còn hồng hào đầy đặn, vì lương tâm cắn rứt mà gương mặt nhỏ tròn của cậu cũng căng chặt, đôi mắt to tròn đảo liên tục, khi đối mặt với Thẩm Túc Bắc thì lập tức rủ mắt xuống.

“Không lấy à? Vậy cậu đến đây làm gì?” Thẩm Túc Bắc lại tiến đến gần.

Hà Tây là người không thể nói dối, mỗi khi nói dối là sẽ trở nên bối rối, cũng không dám nhìn Thẩm Túc Bắc. Cậu đang vắt óc suy nghĩ cách bào chữa cho việc mình vừa làm thì đột nhiên sau lưng bị người ta kéo một cái, bức thư bị cậu vo thành một cục nhét vào trong lưng quần thể thao đã bị lấy ra!

Lại ngẩng đầu lên, một tay Thẩm Túc Bắc cầm bức thư nhăn nhúm đó, muốn mở ra đọc!

“Đừng!” Hà Tây lập tức nhảy lên, muốn giật nó từ tay Thẩm Túc Bắc, nhưng Thẩm Túc Bắc người ta có một đôi chân dài, chỉ cần giơ tay lên cao là Hà Tây nhảy cũng không với tới, ngược lại còn vì dùng quá sức mà cụng đầu vào xương quai xanh của anh, cụng đến mũi Hà Tây nhói đau.

“Thư tình à?” Thẩm Túc Bắc bên kia ngẩng đầu nhìn lên, dùng tay phải mở bức thư bị nhàu nát ra, vừa mở vừa cười nhẹ hỏi: “Cậu viết?”

Nhưng khi anh vừa nhìn được hai hàng đã thấy cuối thư có ký: Đinh Hương.

Rồi xong, vẫn bị Thẩm Túc Bắc nhìn thấy.

Hà Tây lập tức mất đi sức lực, rủ đầu xuống như quả bóng bị xì hơi.

Thẩm Túc Bắc nhíu mày một chút, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy gửi thư tình cho tôi, cậu lấy làm gì?”

Hà Tây “A” một tiếng, sau đó nhớ ra mình cần phải tìm lý do cho chuyện này, cậu ấp úng nửa ngày mới kiên trì nói: “Bạn học Thẩm, cậu, cậu không cảm thấy yêu sớm là không tốt sao? Cái kia, chúng ta cần học thật tốt, không được yêu đương.”

Hà Tây nói được một nửa, quả nhiên nghe được tiếng cười nhạo không chút khách khí của Thẩm Túc Bắc, anh giơ bức thư tình lên hỏi: “Vì để tôi học giỏi nên cậu mới lén lấy thư tình của mấy cô gái đưa cho tôi à?”

Tờ thư tình kia bị lay động phát ra tiếng “sột soạt”, âm cuối của Thẩm Túc Bắc cũng mang theo chút ý cười, chỉ trong giây lát toàn bộ phòng nghỉ đã trở nên ngột ngạt, Hà Tây nuốt nước miếng, cắn chặt răng gật đầu lia lịa: “Ừm… Ừm!”

Mới nãy trên trên môi của Thẩm Túc Bắc còn mang theo ý cười, nhưng sau khi đối mặt với Hà Tây hai giây, nụ cười trên mặt đột nhiên lạnh dần, anh cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.