Trọng Sinh Ngự Thú Thiên Hạ

Chương 16: Xà Bàn Quả

Editor + Beta: Linoko

Con nhện xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, như thể đã ẩn nấp quanh đó từ sáng sớm. Hai học đồ không kịp phản ứng đã bỏ mạng trong chớp mắt.

Tuy nhiên, chẳng ai rảnh để tâm đến họ, thậm chí cũng chẳng sinh lòng thương xót. Không phải vì lòng dạ chai sạn, mà là khi sinh mạng mình đang bị đe dọa nghiêm trọng, còn ai có thể lo lắng cho người khác được?

Diêu Tuyên lập tức phản ứng: "Tiểu Phong Tử, ngăn cản nó!" Vừa nói vừa vội vàng đánh thức ba người còn lại. Năm người nhanh chóng tụ lại một chỗ, trong tích tắc đã quyết định một hướng tương đối an toàn, ý đồ né tránh con nhện đồng thời tránh gặp phải những người khác.

Bởi vì họ đều phát hiện ra một quy luật, con nhện dường như truy đuổi theo hơi thở của con người. Số lượng người càng đông, sức hút với con nhện càng lớn. Năm người đã là cực hạn, nếu đông hơn nữa thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người, vừa chạy được một đoạn, nhóm Diêu Tuyên đã đυ.ng ngay phải mấy học đồ khác.

Người dẫn đầu là một gã có chút danh tiếng trong học đường, thân hình cao lớn, ngày trước khế ước Phong Yêu cũng thuộc top đầu. Thấy hai nhóm người đối mặt, hắn không khách khí định xô ngã Diêu Tuyên. Chỉ là Diêu Tuyên còn nhanh hơn, khuỷu tay vừa đẩy đã hất ngược hắn xuống đất.

Tiểu Phong Yêu như hổ rình mồi, Phong Nhận súc thế chờ phát động.

Tên học đồ kia sợ hãi kêu lên: "Tha mạng!"

Diêu Tuyên chỉ nói: "Cút đi!"

Ánh mắt hung ác của gã học đồ lóe lên rồi tắt ngấm, cuối cùng không dám làm gì, quay lại gầm lên với đám người phía sau: "Chúng ta đi!"

Lúc này Vệ Hạo Sinh đã vội vàng chạy đến trước mặt Diêu Tuyên, vừa hay chặn đường họ định đi về hướng đông. Hắn chỉ về phía tây, dáng vẻ mượn oai hổ: "Đi hướng kia."

Đám học đồ đành ủ rũ chạy về phía tây.

Chỉ trong chốc lát, từ hướng tây đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Thôi Tuyết Chi bịt tai lại: "Chúng ta cũng mau đi thôi."

Diêu Tuyên liếc nhìn Vệ Hạo Sinh, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, khóe môi còn phảng phất nụ cười. Cậu dám chắc vừa rồi Vệ Hạo Sinh cố ý làm vậy.

Tuy những học đồ kia không đáng chết, Diêu Tuyên cũng không vì thế mà trách móc Vệ Hạo Sinh điều gì. Hành vi gần như nội chiến này chẳng có lợi gì cho đoàn đội vốn không mấy vững chắc của họ. Huống chi, dù Diêu Tuyên không muốn thừa nhận, cách làm của Vệ Hạo Sinh có lẽ mới là đúng đắn - tên học đồ kia không có ý tốt với họ, hơn nữa mọi người đang ở trong hoàn cảnh bất thường như vậy, Vệ Hạo Sinh vừa hay đã trừ khử mối họa ngầm.

Lần này, con nhện xuất hiện thêm mười lăm phút.

Các học đồ vất vả kiên trì đến khi con nhện rút lui, xung quanh vừa trở lại yên tĩnh, đã nghe thấy giọng người áo đen vang lên bên tai:

"Sáng nay cho lũ thú cưng của ta làm cho các ngươi vận động gân cốt một chút, sướиɠ chứ! Nếu thấy sướиɠ thì tất cả cút ngay đến chỗ rời thuyền hôm qua cho ta!"

Tiếng hét như sấm động khiến tất cả đều nghe rõ mồn một, đủ để thấy tu vi của người này cao siêu cỡ nào. Ít nhất trong mắt đa số học đồ, tu vi của người áo đen quả thực cao không thể với tới!

Vì vậy, dù là nhóm Diêu Tuyên hay những người khác đều vội vã chạy ra bờ biển, cho dù trong lòng có không muốn đối mặt với kẻ đó đến đâu.

Nhóm Diêu Tuyên đứng ở một vị trí khuất, lục tục có thêm nhiều học đồ khác tới. Nhưng rõ ràng người áo đen không hài lòng với hiệu suất của họ, chờ nhóm cuối cùng vừa tới, hắn vung tay áo lên.

"Á!"

Lại có mấy tiếng kêu thảm thiết, bốn người bị hất văng ra xa, sắc mặt khó coi, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Người áo đen quả thật không gϊếŧ chết họ, nhưng chắc chắn không phải vì lòng tốt gì. Diêu Tuyên cảm thấy, so với nói đối phương không muốn gϊếŧ họ, chi bằng nói hắn muốn xem họ chết dần chết mòn như thế mới đau đớn hơn - trên hòn đảo này, bị thương chẳng khác nào thành mục tiêu. Dù là con nhện, hay những yêu thú khác, hoặc là những học đồ đã dần thay đổi, đều có thể nhắm vào họ.

Người áo đen chẳng thèm để ý học đồ đang chửi rủa thế nào, tự mình kiểm kê lại số người: "Thật là lũ nhóc ngoan cường." Giọng điệu đầy tiếc nuối, nghe là biết: "Sao mới thiếu có bảy người?"

Hắn bàn luận về sinh tử của các học đồ một cách nhẹ nhàng bâng quơ, khiến mọi người đều không khỏi rùng mình. Đám người này, trong mắt gã áo đen chẳng khác gì một trò chơi. Hắn là kẻ thao túng trò chơi, chỉ cần bản thân thỏa mãn, sinh tử của nhân vật có liên quan gì đến hắn!

Người áo đen vẫn tiếp tục lên tiếng: "Các ngươi phải nhanh lên đấy, nếu không ta sẽ mất kiên nhẫn, lũ thú cưng của ta cũng sẽ không hài lòng đâu. Chúng nó mà nổi cáu lên thì ai sẽ chơi với các ngươi nữa? Chi bằng thế này, từ giờ trở đi, tất cả các ngươi hãy đi vào trong đảo cho ta."

"Đây là vì các ngươi tốt đấy, những yêu thú yêu thực trong đảo đều có thể khế ước được, tuy nhiên ta nghĩ kết cục khả năng nhất của các ngươi vẫn là bị nuốt sạch đến tận xương."

"À phải rồi, đừng vội đi vội. Ta còn có nhiệm vụ phải giao cho các ngươi, hoàn thành tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho các ngươi."

"Thấy các ngươi hăng hái như vậy, ta thật là vui mừng cho các ngươi quá! Nhiệm vụ này chính là lấy được Xà Bàn Quả."

"Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, trực tiếp bắt được hay cướp từ tay người khác cũng được, chỉ cần cuối cùng ở trong tay ai, ta sẽ cho người đó chỗ tốt."

"Xà Bàn Quả trông như thế nào, đến lúc đó tự khắc sẽ biết. Các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có một tháng thời gian cho các ngươi. Sau một tháng, ai không hái được Xà Bàn Quả sẽ không còn cơ hội nhận được phần thưởng kia nữa."

"Được rồi, mau vào trong đảo đi! Ta thật nóng lòng muốn xem các ngươi vấp ngã thê thảm như thế nào! Được chứng kiến các ngươi chết dần chết mòn, chỉ còn lại số lượng ta yêu cầu, đó mới là một quá trình thú vị làm sao!"

Những lời tàn nhẫn của hắn như búa tạ đập vào màng nhĩ mỗi người, cũng đập vào tâm can họ.

Các học đồ không chần chừ nữa, lần lượt tiến vào trong đảo.

Nhóm năm người của Diêu Tuyên cũng không ngoại lệ, chỉ là vì cẩn thận, họ không đi đầu cũng không đi cuối, mà âm thầm chọn vị trí giữa mà bắt đầu đi.

Có lẽ các học đồ đều ý thức được khó lòng địch lại số đông, nên tụ thành từng nhóm năm ba người. Không biết là trùng hợp hay có nguyên do gì, tất cả đều im lặng không nói, lặng lẽ xuyên qua rừng rậm. Sự yên lặng này khiến người ta cảm thấy áp lực, người đầu tiên không chịu nổi chính là Thôi Tuyết Chi: "Diêu Tuyên, Thương Tử Cao, Vệ Hạo Sinh, các ngươi nói gì đi chứ!"

Diêu Tuyên không có ý kiến gì: "Được thôi, nói gì bây giờ?"

Họ vừa lên tiếng, như mở ra một van xả, âm thanh xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

Có người thở dài than vãn, có người khóc lóc không ngừng, có người chửi rủa om sòm... Kỳ thực tất cả đều chỉ là biểu hiện của sự hoang mang lo lắng, khó lòng giải quyết.

Lúc này năm người đã cách xa những học đồ khác hơn một chút, Thôi Tuyết Chi dùng cành cây gạt đám cỏ dại mọc tràn lan, bực bội nói: "Xà Bàn Quả rốt cuộc là cái quái gì vậy, cũng không nói cho chúng ta biết mà bảo đi tìm, làm sao tìm được chứ!"

Diêu Tuyên khẽ mỉm cười: "Đừng nóng vội, chúng ta còn một tháng mà."

Thôi Tuyết Chi bĩu môi: "Một tháng trôi qua rất nhanh đấy."

Thương Tử Cao suy nghĩ rồi nói: "Ta cũng chỉ nghe lỏm được chút ít về Xà Bàn Quả, đó là khi cha ta nói chuyện với quản sự. Chỉ biết đó là dược liệu vô cùng quý hiếm, cụ thể trông như thế nào thì ta cũng mù tịt."

Diêu Tuyên mới lên tiếng: "Nếu người đó nói đến lúc đó sẽ biết, chúng ta bây giờ suy nghĩ những điều này cũng quá sớm. Dù sao mọi người đều phải tìm Xà Bàn Quả, cứ từ từ tìm thôi."

Về phần Xà Bàn Quả là vật gì, Diêu Tuyên trong lòng lại hiểu rõ.

Có mấy ai biết được, Xà Bàn Quả gọi là "Quả", nhưng thực chất không phải là một loại trái cây. Nó là một loại yêu thực khi đạt đến giai đoạn trưởng thành, từ một bộ phận riêng biệt sẽ nở ra một bông hoa thu hút rất nhiều loài rắn yêu thú đến phun nọc độc. Trải qua quá trình ủ độc, khi bông hoa héo tàn, nó sẽ hình thành loại dược liệu gọi là Xà Bàn Quả.

Đây là nguyên liệu chính để luyện chế một số linh dược cao cấp, vô cùng quý hiếm. Ngay cả nhiều Ngự Yêu Sư đạt đến cấp cao cũng chưa chắc biết được Xà Bàn Quả mà Dược Sư yêu cầu họ thu thập thực sự là thứ gì.

Tuy nhiên Diêu Tuyên không tính nói ra những điều này.

Trong một tháng, muốn thâm nhập vào hòn đảo Lưu Quang đầy bí ẩn này, phải đề phòng người áo đen có thể thả ra con nhện bất cứ lúc nào, phải đối phó với các loại yêu thú yêu thực gặp phải, lại còn phải tìm ra và giữ được Xà Bàn Quả trong tay, quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Vì vậy, việc cấp bách nhất của họ lúc này thực ra không phải là Xà Bàn Quả, mà là nâng cao tu vi. Chỉ cần tu vi tăng lên, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Nhóm năm người của Diêu Tuyên đi được một đoạn khá thuận lợi, lúc này các học đồ đã tản ra khắp nơi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của những người khác.

Đột nhiên, Diêu Tuyên đưa tay ngăn Thôi Tuyết Chi lại: "Dừng!"

Thôi Tuyết Chi ngơ ngác nhìn quanh: "Sao thế?" Xung quanh thoạt nhìn vẫn hết sức bình thường.

Điền Sân cũng cảnh giác lên: "Ta hình như... nghe thấy tiếng gì đó?"

"Không tệ." Diêu Tuyên khen ngợi: "Ngươi hãy lắng nghe kỹ hơn xem, có phải là tiếng cọ xát của thứ gì đó không?"

Điền Sân cẩn thận hơn Thôi Tuyết Chi nhiều: "Đúng vậy! Không giống tiếng yêu thú." Yêu thú xuất hiện thường có mùi lạ, chứ không chỉ có tiếng động.

"Là yêu thực!"

Khi cả năm người vừa dừng bước, tiếng sột soạt phía trước cũng ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng cọ xát nhỏ.

"Mọi người cẩn thận!"

Có lẽ thấy họ vẫn đứng im, con yêu thực quyết định chủ động tấn công.

Chỉ thấy một sợi dây leo to như con trăn đột ngột phóng ra từ trong rừng rậm, vụt về phía họ.

"Xấu quá! Ghê tởm quá!" Hai cô gái kêu lên ghê tởm, trên sợi dây leo mọc đầy gai ngược, còn dính những vệt đỏ đỏ trắng trắng.

Cả năm người đồng loạt lùi lại, chỉ có Phong Yêu của Diêu Tuyên vụt lao lên phía trước.

Thôi Tuyết Chi lại kêu lên kinh hãi: "Nó nhỏ thế, không sao chứ?"

Dù Diêu Tuyên cũng có chút lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Cây yêu thực này nhiều lắm cũng chỉ đạt nhị phẩm nhị giai, không quá lợi hại đâu, chỉ trông dọa người thôi."

Quả nhiên, năm người thấy bóng hình nhỏ nhắn toả ánh sáng xanh kia né tránh sợi dây leo đuổi theo, mỗi lần tưởng chừng sắp bị đánh trúng, nó lại kịp thời thoát ra.

Đúng lúc này, trái tim Diêu Tuyên đột nhiên thắt lại.

Đầu sợi dây leo bỗng dựng đứng lên như đầu rắn - Diêu Tuyên hiểu rõ hơn ai hết, tư thế này rõ ràng là đối phương sắp sử dụng kỹ năng mở màn!