Editor + Beta: Linoko
Vừa được thả ra, Tiểu Phong Yêu lập tức truyền cảm xúc đến cho Diêu Tuyên: Muốn ăn... Muốn ăn...
Nó dùng những móng vuốt nhỏ xíu ôm lấy ngón tay Diêu Tuyên, đôi mắt to đen láy nhìn cậu đầy mong đợi.
Quả thật là một tên tiểu quỷ đốt tiền, Diêu Tuyên nghĩ vậy nhưng không thể cưỡng lại ánh mắt khao khát của Tiểu Phong Yêu. Cậu đành phải móc từ trong túi ra một viên yêu hạch đút cho nó - dù rằng mới cho ăn cách đây chưa đầy nửa ngày.
Nói cũng lạ, yêu sủng thông thường nếu ăn quá nhiều yêu hạch sẽ khó tiêu hóa. Nhưng Tiểu Phong Yêu lại là ngoại lệ, cơ thể nó như có một cái hố không đáy vậy. Tuy không phải lúc nào cũng đòi ăn, nhưng một khi đã ăn thì dường như không có giới hạn.
Vừa nhận được yêu hạch, tâm trạng Tiểu Phong Yêu lập tức vui vẻ hẳn lên. Nó vừa ôm yêu hạch vừa bay lượn quanh Diêu Tuyên, trông như đang nhảy múa vậy.
Qua thời gian chăm sóc tỉ mỉ liên tục và có cơ hội cho Tiểu Phong Yêu ra ngoài chiến đấu, thân thể nhóc con đã cứng cáp hơn nhiều so với lúc mới ngưng tụ. Chỉ có điều thân hình vẫn không hề tăng trưởng, vẫn nhỏ nhắn tinh tế như cũ, so với những Phong Yêu khác đã lớn lên rõ rệt thì trông nó càng bé bỏng hơn.
Nhưng Diêu Tuyên tuyệt đối không cho rằng Tiểu Phong Yêu kém cỏi. Có mấy con Phong Yêu đã tiến hóa được cả hai móng vuốt chứ? Lại còn biết cất giấu móng vuốt thật kỹ trong thường ngày, chỉ lộ ra vẻ sắc bén khi chiến đấu! Thậm chí nó còn tự hiểu được cách gắn Phong Nhẫn lên móng vuốt để tung đòn chí mạng vào địch thủ!
Diêu Tuyên cảm thấy, nhóc con quả thực là một thiên tài trong chiến đấu!
Lúc này Tiểu Phong Yêu không ngừng nhảy nhót, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt tựa như được phát ra từ bên trong cơ thể vậy, trong bóng tối trông thật rực rỡ lung linh.
Ăn xong một viên yêu hạch, Tiểu Phong Yêu vẫn chưa thỏa mãn lại đòi thêm một viên nữa. Liên tiếp ăn ba viên yêu hạch mới lưu luyến cọ cọ lên mặt Diêu Tuyên, như thể đang nói: Đủ rồi.
Sau đó, Diêu Tuyên phái Tiểu Phong Yêu canh gác cho mình rồi bắt đầu tu luyện.
Chưa được bao lâu, cậu đã có phát hiện và dừng lại.
Hóa ra lợi ích mà Hồn Hải nhận được còn xa xa vượt quá những gì cậu nghĩ trước đó.
Nếu ví Hồn Hải như một cái thùng, thì trước đây cái thùng này làm bằng gỗ, chỉ có thể chứa được mười lạng bạc. Còn Hồn Hải hiện tại, không chỉ chất liệu đã có sự thay đổi căn bản từ gỗ thành sắt, thể tích cũng mở rộng rất nhiều, đủ chứa cả trăm lạng bạc! Không, giờ đây cái thùng này chứa thậm chí không phải nước mà là dầu quý giá hơn nhiều lần!
Chỉ có điều như vậy, hồn quyết Diêu Tuyên tu luyện đã có phần theo không kịp.
Điều này rất bình thường, từ trước tới nay cậu vẫn tu luyện hồn quyết do trường học cấp phát cho học đồ. Loại hồn quyết này khi đặt nền móng tu luyện sẽ không có vấn đề gì, nhưng cũng không mang lại nhiều trợ lực cho người tu luyện. Giống như lúc này Diêu Tuyên vận chuyển một lần hồn quyết, hồn lực trong Hồn Hải chẳng hề có chút xao động.
Xem ra bây giờ cậu cần tu luyện hồn quyết cấp bậc cao hơn, Diêu Tuyên gần như lập tức đã đi đến kết luận này.
Đối với chuyện này cậu thực ra đã có chuẩn bị từ trước.
Dù sao cậu cũng sống lâu hơn người khác một đời, tuy cuộc đời đó sống có phần hèn nhát và bi thảm, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích. Chỉ có điều trong số những hồn quyết mà cậu có được, nên chọn lấy cái nào mới là chỗ khó xử của Diêu Tuyên.
Cậu nhớ quá nhiều hồn quyết, hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác cũng khó lòng lựa chọn: Bộ "Cửu Thiên Tu Hồn Thuật" kia có vẻ khí phách to lớn rất thích hợp để tu luyện, còn bộ "Bát Hoang hồn quyết" nọ tựa hồ tiền đồ thông thuận cũng rất xuất sắc...
Sau khi cân nhắc, cậu quyết định chọn "Bát Hoang hồn quyết".
Bởi vì hồn quyết này chính là thứ mà Diêu Tuyên kiếp trước đã tìm được trong một di tích có tên "Bát Hoang các", xuất xứ từ một vị Tôn cấp Ngự Yêu Sư nổi danh khắp Thiên Nguyên thế giới hàng trăm ngàn năm trước - Bát Hoang tôn giả. Đây là một hồn quyết hiếm có và rất tốt, có thể giúp người ta tu luyện đến tận cấp Tôn.
Tuy nhiên ngay khi Diêu Tuyên bắt đầu chuyển sang tu luyện "Bát Hoang hồn quyết", nguyên khí vừa mới vận hành trong cơ thể lại có chút trì trệ. Giống như hồn quyết này và "Nguyên Khí Quyết" - loại pháp quyết tu luyện thân thể kia, có phần bài xích lẫn nhau vậy.
Có phải đâu đó đã suy nghĩ sai lầm chăng? Con người ở Thiên Nguyên thế giới vừa tu hồn lực vừa tu thân thể, nhưng mối quan hệ giữa hai bên là song song, không can thiệp lẫn nhau. Diêu Tuyên không biết đã gặp bao nhiêu người, dù chỉ tu luyện một hồn quyết và một pháp quyết bình thường, cũng đều rất thuận lợi, chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Nhưng trong lòng cậu lại đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, như thể có ai đó đang nhắc nhở rằng cậu đã quên mất điều gì đó.
Diêu Tuyên đành bất đắc dĩ dừng lại, suy nghĩ trăm lần vẫn không ra. Chẳng lẽ là Nguyên Khí Quyết đang phản đối? Cậu chợt nảy ra ý nghĩ kỳ quặc, rồi lại cảm thấy loại suy nghĩ này thật quá mức buồn cười. Chỉ là Diêu Tuyên không nhịn được lại hồi tưởng toàn bộ các hồn quyết trong trí nhớ một lần nữa, cố gắng tìm xem có loại nào có thể phù hợp cho mình tu luyện.
Trong lòng cậu chợt khẽ động.
Chính là cảm giác này, giống như tìm thấy người thân lâu ngày không gặp vậy, nguyên khí vừa mới bắt đầu cũng rục rịch sôi sục.
Diêu Tuyên chú ý đến đó là hồn quyết nào, sắc mặt liền trở nên kỳ quái.
Hồn quyết này...
Sao lại là hồn quyết này chứ?!
Cậu thật sự... có thể tu luyện sao?
Không trách cậu nghĩ như vậy, thật sự là trước đây tất cả những ai từng thử tu luyện hồn quyết này, cuối cùng đều phát điên, hơn nữa là trong thời gian cực ngắn liền không còn cách nào cứu vãn.
Hồn quyết này có tên là "Thiên Địa Ca", nghe qua đã thấy bất phàm. Hơn trăm năm trước, nó từng gây nên một trận sóng gió đẫm máu ở Thiên Nguyên thế giới, bởi vì miêu tả về kết quả cuối cùng sau khi tu luyện thành công đã khiến vô số người đổ xô theo đuổi, trở nên điên cuồng vô cùng. Chính vì tất cả những ai có được nó tu luyện đều không ngoại lệ phát điên - cũng chính vì lý do đó mà toàn bộ nội dung của hồn quyết "Thiên Địa Ca" không còn là bí mật nữa, mà được cố ý hay vô tình lan truyền rộng rãi, thế nên giờ đây nói không chừng ngay cả ở nhà dân bình thường cũng có thể tìm thấy một bản in lậu.
Nhưng lại không có ai dám tu luyện nó.
Dù chỉ một phần vạn, cũng sợ vạn nhất, trong số những người phát điên đó, có cả ba vị Vương cấp Ngự Yêu Sư và không biết bao nhiêu Soái cấp Ngự Yêu Sư!
Đương nhiên, về việc có hay không người lén lút tu luyện, Diêu Tuyên cũng không thể biết hết được.
"Thiên Địa Ca" mở đầu từng nói, phàm ai tu luyện hồn quyết này, nhất định sẽ như diều gặp gió, chính điều này đã khiến rất nhiều người phấn đấu quên mình lao vào.
Diêu Tuyên cũng từng mua một bản in lậu "Thiên Địa Ca", ghi nhớ toàn bộ nội dung rõ ràng, nếu không cũng sẽ không vô tình hồi tưởng ra loại hồn quyết này.
Nhưng tu luyện nó sẽ biến thành kẻ điên, dù từng bị coi là "kẻ điên", nhưng cái điên này khác xa cái điên kia, Diêu Tuyên hoàn toàn không hy vọng mình mất đi lý trí và ý thức.
Thế nhưng trong cơ thể lại âm ỉ một cảm giác, khiến cậu có chút dao động, cảm giác đó như đang nói với cậu rằng, cậu có thể tu luyện "Thiên Địa Ca", cậu cần phải tu luyện "Thiên Địa Ca".
Tiểu Phong Yêu dường như cảm nhận được sự do dự của cậu, bay quanh mặt cậu xoay vòng, thỉnh thoảng dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chạm vào.
Cảm nhận được cảm xúc lo lắng của nó, Diêu Tuyên mở mắt ra, bắt lấy nhóc con trong tay.
Tiểu gia hỏa tựa hồ tưởng cậu đang chơi đùa với mình, đôi mắt cong lên vui vẻ, hết sức phấn khích vỗ vỗ những móng vuốt nhỏ.
Diêu Tuyên nhìn chăm chú vào nó bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phong Tử, ngươi nói ta có nên thử một lần không?"
Tiểu Phong Yêu ngây thơ ngơ ngác nhìn cậu, rồi lại nhìn về phía Vệ Hạo Sinh ở xa xa.
"Ngươi cũng cảm thấy ta nên tu luyện hồn quyết này sao?"
Tiểu Phong Yêu mắt vẫn mờ mịt, thoát khỏi ngón tay Diêu Tuyên, bay đến bên mặt cậu, lăn qua lăn lại trên đó.
"Thực ra ta cũng cảm thấy vậy, ta đã được sống lại lần nữa, nếu mọi việc vẫn cứ sợ đầu sợ đuôi, thì thật chẳng bằng đừng trọng sinh còn hơn."
Tiểu Phong Yêu lăn một hồi, rồi phát hiện Diêu Tuyên không chơi cùng mình, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tức giận, dùng móng vuốt nhỏ vỗ loạn lên mặt cậu.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, sẽ tu luyện nó. Nếu không thử một phen, ta tuyệt đối không cam lòng. Mà thử một lần, tuy rằng ta có thể sẽ phát điên, sẽ chết, nhưng cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của kẻ đó."
Diêu Tuyên dùng ngón tay chọc chọc Tiểu Phong Yêu, tiểu gia hỏa lại vui vẻ hẳn lên, không ngừng lộn nhào trong không trung.
Đúng vậy, nói nhiều như thế, thực ra Diêu Tuyên đã sớm có quyết định.
Người áo đen có một câu cuối cùng nói không sai - người nếu không tàn nhẫn với chính mình một chút, làm sao có thể leo lêи đỉиɦ cao? Hơn nữa cái cảm giác mơ hồ rằng tu luyện "Thiên Địa Ca" mới là đúng đắn, cũng khiến cậu không muốn từ bỏ như vậy.
"Tu luyện thôi!"
Sau khi đã quyết định, Diêu Tuyên lặng lẽ hồi tưởng lại nội dung hồn quyết "Thiên Địa Ca" một lần nữa, từng câu từng chữ khắc sâu vào đầu hết sức rõ ràng.
Lúc này còn hai canh giờ nữa mới đến bình minh, cũng đủ cho cậu thử một phen.
Nếu thật sự có nguy hiểm, thì cũng chỉ có bốn người kia xui xẻo, lỡ may gặp phải một đồng minh biến thành kẻ điên mất.
"...Trí hư cực, thủ tĩnh đốc... Tịch hề Liêu hề... Chu biết không đãi..."
Nội dung trong hồn quyết theo sự tập trung cao độ của cậu, bắt đầu hiện ra trong đầu từng chữ một. Ban đầu cực kỳ chậm rãi, dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí giống như ánh sáng lướt qua bóng đổ vậy, không ngừng lóe lên trong đầu Diêu Tuyên.
Cùng lúc đó, cậu dường như còn nghe thấy tiếng gì đó. Bên tai như có người đang nói chuyện, lại như có người đang ngâm xướng. Những lời nói và ngâm xướng đó đều mơ hồ đến nỗi cậu không thể nào nghe rõ, nhưng nếu muốn không nghe nữa, những âm thanh đó lại không thể xua đuổi đi được.
Ý thức của cậu tựa hồ thoát ra khỏi cơ thể, phiêu bồng giữa không trung.
Tiếng nói chuyện và tiếng ngâm xướng không ngừng luân phiên, có lúc nghe như đinh tai nhức óc, màng nhĩ như sắp vỡ tung, có lúc lại tựa hồ xa xăm vô cùng, như đến từ nơi ngoài trời.
Trong chốc lát Hồn Hải bừng sáng rực rỡ, hồn lực dường như quấn quanh những câu nói, những âm thanh đó.
Hồn lực của Diêu Tuyên không ngừng lột xác, trở nên tinh túy hơn, trở nên đậm đặc hơn, giống như trước đây là thể khí, giờ đây đã hóa thành chất lỏng.
Khi bầu trời dần sáng, Diêu Tuyên cuối cùng cũng vận chuyển xong tầng thứ nhất của hồn quyết "Thiên Địa Ca".
Cậu mở mắt ra, tất cả những gì ánh mắt có thể chạm tới đều rõ ràng đến lạ thường. Dù là cỏ cây gần đó, hay đá ngầm nơi xa, sương mù trên bầu trời, cỏ dại dưới đất, đều hiện ra tỉ mỉ từng li từng tí.
Còn tiếng ngâm xướng và nói chuyện tựa như âm vang còn văng vẳng bên tai, mãi lâu sau mới tan biến đi.
Có lẽ cũng chính vì thế mà hồn quyết này mới được gọi là "Thiên Địa Ca" chăng, Diêu Tuyên suy đoán, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Cậu không ngờ rằng "Thiên Địa Ca" mà vô số người ở Thiên Nguyên thế giới muốn tu luyện nhưng không dám tu, mình lại thực sự có thể tu luyện được, càng không ngờ lợi ích mà "Thiên Địa Ca" mang lại lại rõ ràng đến thế.
Ngay khi cậu còn định tu luyện thêm một lúc nữa, bỗng từ đâu đó vang lên một tiếng kêu kinh hãi, đồng thời trong tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng của con nhện.