Thiên Hạ Ai Cũng Biết Tý Võ Công Mà Nhỉ?

Chương 2

Đặng Lệ trợn mắt:

“Đương nhiên là Thẩm Thạch - Giám đốc bí ẩn của tập đoàn nhà Thẩm rồi.”

“Cô cũng nên từ bỏ tâm tư ấy đi!”

“Vài ngày nữa có một chương trình phát sóng trực tiếp trên du thuyền sang trọng, tôi được mời tham gia.”

“Nghe đâu giám đốc Thẩm cũng sẽ đến.”

“Tôi sẽ làm cho anh ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên!”

“Còn cái loại đẹp mà rỗng tuếch như cô, làm gì có tư cách lên thuyền!”

Tôi nhìn Đặng Lệ tự tin có thừa mà khóe miệng giật giật, chân thành đề nghị:

“Cô nhớ tân trang lại nhan sắc trước khi lên thuyền nhé.”

“Cô nhìn xem này, da mặt xệ hết cả rồi. Đến lúc đó cẩn thận mấy nếp nhăn trên mặt cô kẹp chết đám ruồi bọ xung quanh luôn.”

“À còn nữa, ngoại hình xinh đẹp thực sự có thể muốn làm gì thì làm nha~”

“Người không có tí xíu hấp dẫn nào như cô đâu thể hiểu được.”

Sau khi rời khỏi phòng thay đồ, tôi vô cùng lo lắng nên vội vàng bấm số gọi điện cho người đại diện.

“A Nhã! Trong hai ngày nữa sẽ có chương trình phát sóng trực tiếp trên du thuyền sang trọng, em cho chị tham gia đi!”.

Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc chừng một phút, mặc kệ tôi ở bên này liên tiếp gọi: “Này, này, này!”.

Ngay trước khi tôi mất hết kiên nhẫn, A Nhã lên tiếng:

“Trước đây người ta mời chị đi cho đủ số lượng.”

“Chị đã kiên quyết từ chối rồi, còn nói là không thể vì năm đấu gạo mà khom lưng!”

Tôi bỗng nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.

Lúc ấy, tôi nghĩ có nhiều chương trình phát sóng trực tiếp trên du thuyền như vậy, kẻ ngốc mới đi!

Hơn nữa, người liên lạc của tổ chương trình đó, nói lời ra lời vào cho rằng tôi thực ra không xứng với chương trình đó, lúc ấy tôi mới từ chối.

Biết mình đuối lý nên tôi hắng giọng, nịnh nọt nói:

“Cái đó... chị biết em tức giận, nhưng trước hết em đừng nóng giận nha!”

“Bên đó trả thù lao nhiều hay ít?”

A Nhã trả lời:

“Ban đầu nói là 500 vạn tệ*, sau lại tăng lên 600 vạn**.”

(500 vạn tệ xấp xỉ 17 tỷ.)

(600 vạn là hơn 20 tỷ.)

Tôi dứt khoát đưa ra quyết định cuối cùng:

“Mặc dù năm đấu gạo thì không đáng, nhưng chị có thể bán linh hồn của mình lấy sáu đấu gạo!”

“Nhận lời bọn họ đi!”

A Nhã…

Thẩm Thập… Thẩm Thạch…

Tuy biết điều đó là không thể, nhưng tận đáy lòng tôi vẫn ôm một chút hi vọng.

Dù là trùng hợp hay là kỳ tích, tôi cũng phải tận mắt chứng kiến.

A Nhã không hổ là người đại diện đứng đầu, bằng cách kì diệu nào đó đã đưa tôi vào chương trình vào phút chót.

Là một chương trình truyền hình thực tế được đầu tư rất nhiều nhân lực, vật chất và tài lực, nên nó nghiễm nhiên trở thành đề tài nóng được bàn tán sôi nổi trên mạng