Thiên Hạ Ai Cũng Biết Tý Võ Công Mà Nhỉ?

Chương 1

Ngày tôi về hưu, sếp ân cần thân thiết hỏi:

“Đồng chí Diệp Lưu Niệm vào sinh ra tử vì tổ chức đã nhiều năm, đồng chí vất vả rồi.”

“Đồng chí nếu có yêu cầu gì đối với cuộc sống hưu trí sau này thì cứ việc đề nghị.”

Tôi lập tức xốc lại tinh thần, tràn đầy mong chờ nói:

“Cuộc sống về hưu của tôi nhé!”

“Chủ yếu là làm một kẻ chìm đắm trong vàng son, xa hoa da^ʍ dật, sống mơ mơ màng màng, ăn chơi đàng điếm, hàng đêm triền miên!”

Sếp: …

Sếp rất có hàm dưỡng, chỉ mỉm cười nói:

“Hiểu rồi!”

“Tức là đồng chí muốn đi đến bước đường hai hàng nước mắt ròng ròng trước song sắt chứ gì.”

Tôi: …

Ba ngày sau, tôi đã bị đóng gói ném vào giới giải trí.

Ba năm sau, tôi trở thành “mỹ nhân ngốc nghếch vô tích sự” được toàn cõi mạng công nhận.

Mọi người đều bàn luận hăng say về việc tôi chẳng có tài nghệ gì, trở thành minh tinh được như bây giờ đều là nhờ ông trời dí theo cho tôi cái nghề kiếm cơm.

Chẳng ai ngờ rằng tôi đã từng là lưỡi dao sắc bén nhất của tổ chức, còn từng lập kỷ lục tiễn vong 12 kẻ địch trong vòng 3 giây, một kỷ lục chưa người nào có thể phá vỡ.

Nếu nói “Đao sắc” là tổ chức thần bí nhất trên thế giới thì tôi chính là sự tồn tại nguy hiểm nhất trong tổ chức.

Ngày ấy, khi kẻ thù nhắc đến tôi, chúng luôn nói đùa là: “Cô ta còn nguy hiểm hơn cả lửa cháy trên thảo nguyên.”

“Thẩm Thập, đừng đi!”

Tôi lại lần nữa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, thình lình ngồi dậy, há miệng thở hổn hển.

Giọng nói toàn ý đồ xấu xa từ bên cạnh truyền đến:

“Ái chà, có một số người thật sự cho rằng mình ngoại hình ưa nhìn thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Cái loại đẹp mà vô tích sự như cô cũng dám mơ tưởng đến giám đốc Thẩm à?”

“Nằm mơ cũng gọi tên của người ta nữa, đồ không biết xấu hổ!”

Người vừa nói là Đặng Lệ, là tiểu bạch hoa được giới giải trí công nhận, có duyên với người qua đường hơn tôi nhiều.

Hai chúng tôi đều là nghệ sĩ ưu tú của tập đoàn Kỳ Hạ, nhưng đều mang tiếng khó gần.

Do ảnh hưởng của cơn ác mộng mà trong giây lát tôi chưa kịp thích ứng.

Sau một hồi trì trệ, tôi nhìn phòng hóa trang quen thuộc mới nhớ ra Thẩm Thập đã xuống suối vàng rồi.

Người đàn ông cùng tôi kề vai chiến đấu năm đó đã sớm thi cốt lạnh lẽo.

Lúc này, tôi mới sực nhớ tới mấy lời Đặng Lệ vừa nói.

“Vừa rồi cô nói cái gì mà giám đốc Thẩm nào cơ?”