Lời Hứa Mùa Hạ

Chương 2: Gặp Gỡ

Trần Triệu Yến lang thang khắp các con đường, bộ quần áo đã mấy ngày không thay, tiền trong ví cũng đã hết, đêm đến lại nằm ngủ trên ghế đá, may sao hiện tại là mùa hạ.

Mọi thứ bắt đầu từ một tuần trước, bố cậu phát hiện cuốn nhật kí cậu và đọc được tất cả mọi thứ, rằng cậu cãi lời bố và vẫn tiếp tục mối quan hệ hẹn hò với cậu bạn cùng tuổi. Gia đình lại vốn theo truyền thống xưa cũ, Yến là con trai cả và là trưởng nam trong họ, bố cậu đã rất tức giận. Cậu thiếu niên không có gì để giải thích, cứ mặc kệ để bố mắng chửi và bị tát đến sưng má.

“Làm ơn đi bố! Bây gờ là thời đại nào rồi cơ chứ!? Dù bố có nói thế nào thì con vẫn sẽ sống thật với bản thân!”

“Mày muốn sống thật với bản thân thì đi khỏi cái nhà này, từ nay tao không có đứa con trai nào như mày!!”

Trần Triệu Yến thở dài cho số phận của mình, tiếc cho tương lai rộng mở của chính bản thân. Nhìn con người này ai có thể ngờ rằng cậu luôn có thành tích đứng đầu lớp và là thử khoa khối D01 trong kì thi tốt nghiệp. Vậy mà chỉ trong vài phút cãi vã với gia đình, ước mơ học marketing của cậu bị vùi dập.

Đã hơn một tuần trôi qua, lang thang khắp các con đường và không có gì bỏ bụng trong hai ngay qua khiến Yến thấm mệt. Đêm đã xuống, trời bỗng chốc đổ cơn mưa, cậu thiếu niên vội vã đi tìm chỗ trú.

“Ê, chỗ này là của bọn tao."

Trần Triệu Yến quay mặt sang nhìn đám côn đồ xăm trổ, tóc tai lạ hoắc. Cậu nhíu mày, đêm tối cậu không nhìn rõ.

"Thằng chó này!!! Mày nhìn đểu bọn tao đấy à!?"

“Con mắt nào của bọn mày thấy tao nhìn đểu?"

Trong con hẻm không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn ngoài đường hắt vào mờ ảo, vài cặp mắt xanh hiện lên, tất cả đổ dồn vào cậu thiếu niên.

Bọn chúng cậy đông hϊếp yếu, lao đến thiếu niên. Trần Triệu Yến đã thấm mệt, cậu có học võ nhưng giờ đây không buồn đánh trả, mặc kệ số phận. Và đương nhiên Yến – sức tàn lực kiệt, giờ đây nằm co ro một chỗ mặc cho bọn chúng đánh mình.

Tiếng ồn ào khe khẽ từ đâu vọng lại làm cậu khó chịu, cơn đau khắp cơ thể truyền đến, cậu cau mày mở mắt.

“Chết tiệt, nhìn này, mình vẫn sống.” Đôi mắt nâu nhạt không chút ánh sáng nhìn xuống dôi bàn tay, đảo mắt quanh khắp căn phòng.

“Đây là bệnh viện hả, ai đưa mình vào đây thế này.”

“Là tôi.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là ghile đen bó sát ôm lấy cơ thể đầy săn chắc kia. Mái tóc dài đến tận gáy và được buộc thành chỏm ở phía sau trông đầy bí ẩn. Trần Triệu Yến liếc nhìn anh ta một lượt, ánh mắt đầy thắc mắc

"Đêm qua tôi thấy cậu nằm một đống trong trời mưa tầm tã, cơ thể đầy vết thương nên rủ lòng thương đem cậu tới đây.” Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh gường.

“Cậu tên gì? Sao hôm qua lại bị đánh ra nông nỗi đó vậy?”

“Yến, Trần Triệu Yến. Tôi bị bố đuổi ra khỏi nhà vì là gay, nghe hơi buồn cười nhỉ? Hôm qua lỡ gây hấn với đám côn đồ nên bị tẩn cho một trận.”

Đôi mắt kia trầm ngâm một lúc lâu, Yến à, nghe tên giống con gái thật, lại còn bị bố từ mặt. Nhưng hắn không quan tâm tới chuyện cậu là gay

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Lang thang thế này có muốn về công ty làm việc cho tôi không?”

Cậu thiếu niên hơi bất ngờ, vậy mà cũng được sao? Nhưng dù gì cậu cũng lang thang cơ nhỡ như thế này, hắn ta cho mình một công việc là cơ hội có một không hai.

“Tôi vừa tròn 18, 12 năm đều đứng đầu lớp, thủ khoa khối D01 kì thi tốt nghiệp vừa rồi. Học lực của tôi không biết đáp ứng được nhu cầu của anh không?”

Vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, anh không nghĩ thằng nhóc này có học lực tốt tới vậy. Dù sao công ty hắn cũng không cần những kẻ như thế, hắn chỉ đang cần trợ lý cho mình thôi. Hắn ta khẽ cong miệng, ánh mắt hướng về phía Trần Triệu Yến.

“Tôi là Lăng Vân Phong, giám đốc công ty Y dược A, cậu được nhận với chức là trợ lý giám đốc.”