Lời Hứa Mùa Hạ

Chương 1: Khởi Đầu

Vào một ngày trưa hè nắng nóng, cậu bé nhỏ Trần Triệu Yến bị bố mắng và đánh vì bài thi điểm không tuyệt đối. Em nhỏ buồn bã chạy ra công viên gần nhà khóc một mình, tự ôm lấy nỗi đau lẫn tinh thần và thể xác.

Một bóng râm bỗng xuất hiện, Yến ngẩng đầu lên thì là một cậu bé khác.

"Em trai, buổi trưa sao không ở nhà nghỉ ngơi mà ra đây làm gì cho nóng vậy?"

"Anh ấy cao quá..." Cậu thầm nghĩ.

"Em trốn bố mẹ đi chơi."

Cậu nhóc tìm bừa một lý do, ngồi trên xích đu đung đưa chân. Cậu bạn thấy vậy cũng ngồi xuống xích đu bên cạnh.

"Đúng là trẻ con! Em khóc đỏ hết mắt mà vẫn nói dối anh hả? Bị mắng chứ gì!"

Yên đỏ mặt, hờn dỗi lên giọng.

"Thì, thì sao!? Bố mẹ em dặn không được nói chuyện với người lạ, anh đi đi!"

Cậu nhóc cười haha, lấy trong túi quần ra vài tờ giấy mềm.

"Mau lau nước mắt nước mũi đi này. Đừng buồn, anh ở đây chơi với em."

Trần Triệu Yến cầm lấy giấy lau đi giọt nước mắt rồi hỉ mũi. Cậu sụt sịt, không nói thêm gì nữa. Trời nắng chói chang, ve trên cây kêu ồn ào, giọt mồ hôi chảy xuống cằm của cả hai đứa trẻ.

Đứa trẻ cao lớn kia có làn da trắng, đứng ngoài nắng một chút đã đỏ hết mặt.

"Anh em mình vào gốc cây kia đi, ở chỗ này nắng lắm, sẽ bị say nắng mất."

Nói rồi cậu bé nhanh chóng cầm lấy bàn tay của Yến chạy vào chiếc ghế đá dưới gốc cây, cả hai thở hổn hển.

"Mặt anh đỏ hết rồi kìa, con trai mà cứ như con gái." Yến trêu chọc.

"Chỗ anh sống đứa trẻ nào cũng sẽ bị đỏ mặt nếu đứng dưới trời nắng như này, đó là vì da tụi anh quá trắng, em cũng trắng nhưng vì em chịu nóng quen nên không si nhê gì."

Cậu bé khó hiểu, anh ấy nói chuyện cứ như không phải người ở đây.

"Anh không sống ở đây hả?"

"Ừ, anh ở nước Nga cơ. Bên đó trời không nóng như ở Việt Nam."

Thắc mắc của Trần Triệu Yến đã được giải đáp, bảo sao một đứa trẻ vị thành niên lại có chiều cao một mét sáu lăm, thường thì ở độ tuổi của chúng chỉ một mét năm mươi.

"Vậy sao anh lại ở đây?"

"Anh với mẹ về thăm bà ngoại, lát anh phải ra sân bay rồi."

Cậu nhóc vừa nói vừa tiếp tục lục túi quần, cuối cùng lấy ra một miếng băng cá nhân màu hồng dễ thương.

"Anh thấy em bị trầy ở tay kìa, đưa đây anh dán lại cho."

Trần Triệu Yến cảm thấy túi quần của anh trai này cứ như túi thần kì của Doraemon, thứ gì cũng có.

"Nhưng chỗ này cách xa sân bay lắm mà."

"Ừ, anh với mẹ về nhà bà ngoại rồi đi mua quà cho bố. Mẹ anh đang ở siêu thị bên đó kìa, nhà bà ngoại anh cũng không ở gần đây nên chắc em không biết đâu."

Chiếc băng cá nhân màu hồng nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay của Trần Triệu Yến, ban nãy cậu bé bị bố dùng roi đánh vào lòng bàn tay. Cậu khẽ đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.

Yến ở trường không có bạn bè, vì cậu chỉ biết chăm chú học, ra chơi cũng học mà không chịu đi chơi. Không có một đứa bé nào muốn chơi với người chỉ biết cắm đầu vào việc học nhàm chán.

Khi bị mắng, bị đánh cũng chỉ biết một mình chạy ra công viên, không có ai an ủi. Từ trước đến giờ, chỉ có anh trai lạ mặt này là quan tâm cậu.

"Cho anh này."

Yến tháo chiếc vòng đan bằng chỉ đỏ, trên đó có gắn miếng bạc nhỏ khắc tên cậu đưa cho người bên cạnh.

"Gì thế?"

"Đây là vòng may mắn bà nội em xin ở chùa cho em, em tặng anh đó." Cậu ngại ngùng, cúi gầm mặt xuống.

"Thôi anh không lấy đâu, thứ này rất quan trọng với em mà."

Yến cầm lấy bàn tay anh trai dúi vào, trên làn da trắng mịn ửng đỏ lên.

"Vì... vì anh quan trọng nên em mới tặng cho anh... Em muốn được làm bạn với anh..."

Cậu trai ngây ra một lúc rồi bật cười.

"Cảm ơn em, anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận!"

"Dmitri! Tới giờ đi rồi con yêu!"

Một người phụ nữ với mái tóc đen dài đến tận mông đứng phía xa nhìn về phía hai đứa trẻ.

"À, đó là tên tiếng Nga của anh. Tới giờ anh phải đi rồi."

Dmitri nhìn sang Yến, Yến tỏ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt.

"Em muốn làm bạn với anh, ước gì chúng ta ở gần nhau..."

"Lâu lâu anh sẽ về thăm bà ngoại một lần, lúc đó anh sẽ tới đây tìm em. Sau này lớn lên anh sẽ ở bên em mãi mãi, hứa đó!"

"Thật sao?"

Đôi mắt màu nâu to tròn nhìn sang Dmitri.

"Ừ, thật đó!"

"Dmitri! Chúng ta sẽ muộn mất!"

"Anh phải đi rồi, tạm biệt và hẹn gặp lại!"

Nói rồi cậu nhóc chạy về phía mẹ, để lại Trần Triệu Yến ngồi ngây ngô.

Vậy mà chỉ vì lời hứa đó, ngày nào cậu bé cũng ra công viên chờ Dmitri. Nhưng trong số những đứa trẻ tới đây chơi, không có ai đeo chiếc vòng tay khắc tên cậu. Cứ thế, cậu bé ngày nào giờ đây đã trường thành, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn nhớ về dáng vẻ về một Dmitri cao ráo với làn da trắng hồng ửng đỏ trong nắng.