Hôm nay lượng thông tin nhận được quá lớn, cô cảm thấy hơi choáng.
“Cho tôi hỏi, anh Lý có ở đây không?” Mạnh Phàm lại hỏi một câu.
Lục Hạ lấy lại tinh thần, nói: “Anh ấy không có ở đây.”
Sắc mặt Mạnh Phàm dường như nhẹ nhõm hơn một chút, lập tức chủ động nói: “Cô là vợ của anh Lý sao, tôi nghe mọi người nói rồi, cô thật lợi hại, còn không sợ mấy bác gái kia.”
“Nói về chuyện này cũng thấy xấu hổ, lúc ấy khi bị gọi qua hỗ trợ, tôi cũng không biết làm gì hết, còn bị bọn họ cười nhạo ngay cả thái rau cũng không biết, tôi sợ đắc tội người khác, nên không dám nói một câu nào.”
“Cho nên tôi rất bội phục cô, đúng rồi, tôi nghe nói cô còn học trung học phổ thông, giống như tôi.” Dường như Mạnh Phàm rất vui vẻ.
Lục Hạ nhìn cô ta chăm chú, lãnh đạm nói: “Ừ.”
Mạnh Phàm không ngờ cô lại lãnh đạm như vậy, có chút xấu hổ, nhưng ngẫm lại cũng đúng, đây là ngày đầu tiên bọn họ quen biết, mà mình bỗng nhiên nhiệt tình với cô như thế, có khả năng Lục Hạ không quen.
Vì thế cô ta an ủi nói: “Sau này có lẽ bọn họ không dám nói gì về cô nữa đâu, cô không cần quá để ý, chúng ta cùng qua đó ăn cơm đi.”
Mạnh Phàm cũng lo lắng, cô ta sợ Lục Hạ có địch ý với mình, mình trẻ trung xinh đẹp, hơn nữa còn có năng lực. Tuy Lục Hạ cũng đã học trung học phổ thông, nhưng nghe nói không có việc làm.
Lúc cô ta được sắp xếp tới đây, người trong nhà nói cho cô ta biết, tính đố kỵ của người nông thôn vô cùng cao, đặc biệt là những cô gái kia, nhìn thấy có người xinh đẹp hơn mình, trong lòng sẽ ghen ghét.
Còn những người đàn ông đều là những kẻ thô lỗ, không phải người tốt, ở nông thôn có rất nhiều trường hợp các cô gái bị kéo vào ruộng ngô làm nhục.
Cho nên cô ta vẫn rất thấp thỏm bất an, buổi tối ngủ cũng không ngon.
Nếu như mình và Lục Hạ có quan hệ tốt, những người đó có lẽ không dám quấy rầy và bắt nạt cô ta nữa.
Lục Hạ cũng xinh đẹp như mình, cũng biết cách ăn mặc, điều này khiến cô ta cảm thấy nơi này không còn xa lạ nữa.
Hơn nữa cô còn biết ăn nói, bắt nạt người khác, trong lòng cô ta bỗng dưng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
“Không cần, cô đi trước đi, tôi chờ Lý Tịch đến rồi đi.”
Lục Hạ nói xong, không nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô ta nữa, xoay người đi vào lều.
Cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với một trong những hung thủ gϊếŧ người, tuy cô cũng không phải người tốt gì, nhưng cô chờ đến khi Lý Tịch qua đời mới lấy tài sản của anh.
Nhưng dính dáng đến người như Mạnh Phàm, sau này sẽ có vô số phiền toái kéo đến.
Tuy nhiên một lúc sau Lý Tịch vẫn chưa trở về, Lục Hạ đành phải tự mình đi ra ngoài, cũng may bởi vì chuyện buổi sáng, mọi người không ai dám nói gì.
Mấy người phụ nữ trẻ tuổi đi đến nói chuyện với cô, là mấy người cô gặp trên đường buổi sáng.
Mọi người xin lỗi trước, bởi vì khi những người đó trào phúng Lục Hạ, các cô cũng không dám mở miệng.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận những người đó bắt nạt người khác quá mức, bình thường đến đây không phải ai cũng làm việc, phần lớn là đến chơi.
Các cô cũng vậy.
Nhưng đến phiên Lục Hạ đã bị mắng, một đám người bắt nạt một cô gái, lúc này trong lòng các cô cũng rất ngượng ngùng.
Người khác không biết thân thể Lục Hạ không thoải mái, nhưng các cô lại biết.
Vì thế mấy người an ủi nói: “Tiểu Hạ, cô không cần để tâm, miệng lưỡi những người đó xấu xa, không chịu được khi thấy người khác thoải mái hơn mình, cô không cần để ý tới bọn họ.”
“Đúng rồi đó, không làm cũng không ai dám nói gì, cô xem có nhiều người như vậy, có mấy người đang làm việc chứ, chẳng phải đều đang chờ ăn cơm à.”
Lục Hạ cười nói: “Không sao, tôi không để tâm.”
Mạnh Phàm bưng cơm muốn nói chuyện với cô, nhưng Lục Hạ đối xử với cô ta đều là thái độ không nóng không lạnh.
Ban đầu cô ta còn cho rằng tính cách của Lục Hạ là như thế, nhưng nhìn thấy cô ở chung với người khác lại rất tốt, cũng không quá lãnh đạm, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.