Lục Linh San nhìn thấy động tác của cô ta, đột nhiên nhíu mày, tiến lên kéo cô ta sang một bên, rồi nói: “Tiểu Phàm, có lẽ chị kế của tôi không thích tôi lắm, chắc là thấy cô và tôi quen nên mới không để ý đến cô, cô đừng để ý.”
Sau khi cô ta đến đây, Mạnh Phàm mới được cử đến, kiếp trước Lục Linh San chỉ chú ý đến Lý Kiện Nam, cho nên cũng không rõ Mạnh Phàm là ai.
Khi nghe thấy tên này, cô ta mới nhớ sau khi anh trai Lý Kiện Nam qua đời, hình như anh ta đối nghịch với con trai của ông chủ.
Mà Mạnh Phàm, trong tương lai đúng là vợ của con trai ông chủ.
Cuộc sống của cô ta chỉ trụ được cho đến khi nghe tin con trai của ông chủ đang ngồi tù và vợ con cậu ta thì bị đuổi khỏi thôn Kim Sa.
Tình huống cụ thể cô ta cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên trong mắt cô ta, Mạnh Phàm cũng giống như mình, là người đáng thương bị đôi nam nữ cặn bã Lý Kiện Nam phá hủy tương lai.
Kiếp này cô ta nhất định phải giúp đỡ Mạnh Phàm, không thể để cho Mạnh Phàm và chồng bị vợ chồng Lý Kiện Nam hãm hại, thay đổi kết cục thê thảm của Mạnh Phàm.
Cho nên cô ta vẫn luôn rất săn sóc Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm nói: “Tôi nghĩ cô ấy cũng từng sống ở thành phố, có lẽ có thể nói chuyện với tôi.”
Lục Linh San lắc đầu: “Chị kế của tôi không đơn thuần như cô nghĩ đâu, tóm lại… thôi, sau này cô sẽ biết.”
Cô ta cũng không muốn nhiều lời, dù sao Lục Hạ cũng không sống được bao lâu, bản chất cô ta cho rằng Mạnh Phàm là người phe mình, Lục Hạ lại là mối tình đầu của Lý Kiện Nam, ngày sau anh ta còn vì Lục Hạ mà oán hận cô ta, cho nên cô ta cũng không muốn nhìn Mạnh Phàm giao du với Lục Hạ.
Lời nói mơ hồ của cô ta khiến trong lòng Mạnh Phàm khó hiểu, chẳng lẽ con người Lục Hạ có vấn đề gì ư, cô không chính trực như vẻ bề ngoài hả?
Mạnh Phàm mím môi.
……
Cơm tập thể thật sự không ngon, chủ yếu là do tay nghề quá kém, dù có thịt ngon đến đâu cũng bị lãng phí, không có mùi vị lại còn ngấy không chịu được, Lục Hạ chẳng ăn được mấy miếng.
Ngược lại, mọi người không thèm để ý, tuy điều kiện mỗi nhà ở đây tốt hơn so với thôn khác, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
Ở thời đại này, ngày lễ ngày tết mới dám lấy thịt ra ăn.
Mà bây giờ lại có thịt ăn, mọi người đương nhiên mặc kệ chuyện ăn có ngon hay không, đều nhét vào trong miệng.
Đám trẻ con ăn nhiều đến mức miệng bóng nhẫy, chỉ khen chị Lục nấu cơm ăn ngon.
Chó nghe xong còn lắc đầu.
“Chị dâu, cho chị cái này.”
Bên cạnh Lục Hạ đột nhiên có người ngồi xuống, đưa cho cô một chai nước.
Lục Hạ đang buồn chán, liếc mắt nhìn đối phương, thì ra là thiếu niên da đen gọi Lý Tịch đi vừa rồi.
Cậu có hơi ngại ngùng nói: “Anh Tịch đang họp ở bên kia, nên bảo em gọi chị đi ăn trước, không cần đợi anh ấy đâu.”
Cho nên cậu vội vàng chạy vào trong lều gọi cô, kết quả lại không thấy.
Vốn dĩ chị dâu không có ý chờ anh Tịch.
Anh Tịch suy nghĩ nhiều rồi.