Ngược lại, anh trai Lý Kiện Nam là Lý Tịch nhiều lần ngăn cản anh ta hành hạ cô ta.
Nhưng không lâu sau, vì một chuyện ngoài ý muốn Lý Tịch cũng chết, không ai che chở cô ta nữa, Lý Kiện Nam càng ngày càng đối xử tệ bạc với cô ta.
Lục Linh San không cam lòng chết thảm, trong đầu nghĩ, nếu như có thể sống lại lần nữa, cô ta chắc chắn sẽ không dẫm vào vết xe đổ, mà bù đắp cho vị hôn phu kiếp trước đã từng có ơn với mình là Lý Tịch.
Nhưng không ngờ, vừa mở mắt ra, cô ta thật sự sống lại.
Nhưng không may, cô ta sống lại khi đã đổi hôn với chị kế.
Tuy rất không cam lòng, nhưng nghĩ đến việc không bao lâu nữa chị kế sẽ qua đời, cô ta vẫn còn cơ hội.
Cho nên cô ta đã nhờ người khác giới thiệu đi làm việc ở bãi than, nấu cơm cho mọi người, muốn cố gắng bù đắp cho Lý Tịch.
Kiếp trước cô ta hối hận đan xen, sống lại một đời, cô ta nhất định phải ôm đùi thật tốt, để cho anh không chết thảm giống như mình kiếp trước nữa.
Cô ta chịu đựng một thời gian dài, cuối cùng cũng đến ngày chị kế bị bệnh.
Hôm nay khi Lý Tịch làm việc xong, cơm chỉ còn lại một phần cuối cùng.
Anh không ăn mà mang về nhà, Lục Linh San nghĩ, chắc chắn anh lại mang cho chị kế luôn nghĩ về Lý Kiện Nam kia của cô ta.
Thật ra thì chị kế cũng giống như cô ta kiếp trước, rất đáng thương.
Thế nên Lục Linh San thuận tiện qua xem sao.
Nhưng nào nghĩ tới lúc gặp lại, cô không phải trong tình trạng bị bệnh nặng, ngược lại tinh thần và sắc mặt đều rất tốt, không có tí dáng vẻ muốn chết nào cả.
Lục Linh San có hơi bối rối.
Lục Hạ nhìn vẻ mặt giật mình của cô ta, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Cô mở miệng nói: “Sao Linh San lại đến đây, đưa đồ ăn cho chị à, không ngờ em vẫn nhớ đến chị kế này, thật khiến người ta cảm động mà.”
Lục Linh San đỏ mặt, muốn nói không phải mang cho chị, nhưng cô ta lại lo lắng Lục Hạ nghĩ nhiều, dù sao lúc trước vì không muốn gả cho Lý Tịch mà cô ta đã bắt chị kế đổi hôn.
Nếu cô ta nói mình đến đưa đồ ăn cho Lý Tịch, cô sẽ nghĩ như thế nào?
Lục Linh San chỉ có thể nhìn về phía Lý Tịch xin giúp đỡ.
Lý Tịch không hiểu tại sao Lục Linh San lại nhìn mình, anh nói: “Hiện tại em gái em đang nấu cơm ở bãi than bọn anh, đi ăn cơm trước đi.”
Lục Linh San nhanh chóng đáp lại, bưng cơm vào phòng.
Lý Tịch rửa tay rồi đi vào, thấy cô còn chưa đi, anh nhíu mày, lại thấy Lục Hạ cầm hộp cơm của mình đi đến, ánh mắt anh kỳ quái liếc nhìn cô.
Muốn giả bộ mối quan hệ bọn họ hòa thuận trước mặt người nhà ư?
Lý Tịch mặc kệ cô, mở hộp cơm ra.
Lục Hạ liếc mắt nhìn qua, bên trong có thịt có thức ăn, trông phong phú hơn phần cơm của cô nhiều.
Nghi ngờ trong lòng cô đã được chứng thực.