Mùa đông năm 1987.
Thôn Kim Sa, trong một cửa phòng dán chữ hỉ màu đỏ, mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở.
Lý Tịch mới vừa đi tới cửa phòng, nghe thấy thanh âm, mày nhíu lại, xoay người rời đi.
Từ sau khi kết hôn với vợ, cô cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không muốn cho mình vào cửa.
Anh thừa nhận, tình huống của mình đúng là không xứng với cô, bất kể là tuổi tác hay điều kiện cá nhân, bọn họ đều giống như người của hai thế giới, thậm chí anh cũng không tin cô gái như vậy sẽ gả cho mình.
Nhưng nếu đã thành hôn, cũng đã sớm hiểu rõ, hiện tại lại làm ra bộ dáng khó có thể tiếp nhận này, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt cho ai xem.
Lý Tịch nghĩ mãi không ra, chán ghét mình như vậy, tại sao phải đồng ý gả tới đây.
Anh mới vừa ra khỏi phòng, lại xoay người vào phòng bếp, mở nắp nồi ra, vừa muốn lấy tay cầm, lại nghĩ cô chú ý, vì thế phiền não cầm đôi đũa gắp bánh bao vào trong bát, bưng vào phòng.
Lục Hạ bị tiếng mở cửa đánh thức.
Cô mở mắt ra mới phát hiện khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
Cô vừa mới trốn ở trong chăn xem tiểu thuyết, vất vả lắm nhìn thấy nam nữ chính khổ tận cam lai sắp làm, kết quả trước mắt tối sầm, bị điện thoại di động đập tới hôn mê.
Sao lại khóc?
Không phải là máu đấy chứ?
Cô giơ tay lau thử, trong suốt, Lục Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà một giây sau, cô bối rối, tường xám xịt và cửa sổ dán báo chí trước mắt này là tình huống gì.
Còn cả chăn của cô, sao lại biến thành hoa mẫu đơn quê mùa như vậy.
Lục Hạ còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đã có rất nhiều ký ức.
Cô xuyên sách.
Xuyên vào trong tiểu thuyết nam chính Long Ngạo Thiên cặn bã mình trước khi ngủ vừa đọc, còn thành ánh trăng sáng chết sớm của nam chính cặn bã.
Ánh trăng sáng cực kì thảm, sau khi nói chuyện hôn sự với nam chính thanh mai trúc mã, nam chính liền vào thành học đại học.
Vất vả lắm chịu đựng đến khi nam chính trở về, kết quả em kế được cưng chiều bỗng nhiên yêu cầu đổi hôn, bị cha mẹ bức bách gả cho anh cả nam chính.
Anh cả nam chính người cao ngựa lớn, là người mù chữ, còn là người đào than, cả ngày đầy người tro than, bẩn không phải dạng người.
Ánh trăng sáng gian nan không thôi, chỉ chờ mong trúc mã trở về để mình thoát khỏi biển khổ.
Kết quả cô còn chưa chịu đựng đến lúc đó, lại bởi vì trầm cảm mà qua đời sớm.
Không bao lâu sau, người chồng của cô cũng vì sân than xảy ra ngoài ý muốn mà chết.
Sau khi nam chính Long Ngạo Thiên kế thừa tài sản anh cả, dẫn theo nữ chính bắt đầu đầu tư phát triển, mở ra nhân sinh nghịch tập.
Nội dung truyện cô không thích xem, cô đơn thuần chỉ là muốn xem thịt (H).
Cho nên cũng chỉ đọc đại khái.
Dù sao phần diễn của ánh trăng sáng, một câu cũng có thể nói hết.
Lục Hạ thở dài.
Cô ngồi dậy, người đàn ông cao bằng núi đi vào phòng mắt to trừng mắt nhỏ.