Trình Chước không muốn để Cố Tích túm đi, hai mắt dòm Ngôn Tùng Du lom lom, lại chỉ vào Cố Tích, nói: “Đây là anh tôi nè, chúng ta là người có duyên, cậu làm chị dâu tôi luôn ha.”
Cố Tích: “...”
Cố Tích cảm thấy mặt mũi mình bị cậu ném bay hết rồi, vội bảo: “Thật ngại quá, cậu ấy cứ uống nhiều là bắt đầu ăn nói linh tinh.”
Ngôn Tùng Du khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Quả thật Trình Chước đã uống say rồi, thần trí cũng có hơi hỗn loạn, cậu vốn đã chẳng ưa Lâm Thanh Nhiên cho lắm, bởi vì cậu ta toàn nói xấu cậu trước mặt Cố ca, nhưng ngại việc Cố ca thích cậu ta nên cậu không muốn nói ra.
Vừa rồi cậu còn thấy Lâm Thanh Nhiên ngồi uống rượu một cách thân mật với mấy tên đàn ông khác, lòng cậu thầm nhủ mình phải tìm đối tượng khác cho Cố ca.
Chàng trai trước mặt cậu quả thật không hề tệ, so với Lâm Thanh Nhiên thối tha kia thì y tốt hơn nhiều.
Trình Chước vẫn cứ líu lo không ngừng: “Thấy sao, làm chị dâu tôi được không? Cố ca, cậu cảm thấy thế nào? — Tôi cảm thấy rất tốt luôn.”
Giữa mày Ngôn Tùng Du nhiễm chút ý cười nhạt nhoà.
Cố Tích trầm mặc không nói gì nữa, bỗng nhiên muốn dùng một tay gõ ngất Trình Chước.
“Chúng tôi đi trước đây.” Để tránh việc cậu tiếp tục khiến hắn mất mặt thêm, Cố Tích dùng sức kéo Trình Chước đứng lên, bảo: “Cậu ấy uống say rồi.”
Ngôn Tùng Du cũng đứng dậy: “Các cậu về trường à, đúng lúc tôi cũng định về, để tôi đưa hai cậu về.”
Cố Tích do dự một lát, Trình Chước uống say rất khó chơi, sợ chuyện này làm phiền đến y.
Nhưng ai biết Trình Chước say thì say, nhưng vẫn rất ngang bướng, cố chấp bảo: “Tô muốn chị dâu đưa tôi về cơ.”
Quá mất mặt , vành tai Cố Tích cũng đã bắt đầu xuất hiện ráng hồng, hạ giọng nói: “Ngậm miệng.”
Ánh mắt Ngôn Tùng Du rơi trên người Cố Tích, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, bảo hắn: “Không có việc gì, dù sao cũng tiện đường, cùng đi đi.”
“... Vậy làm phiền cậu rồi.” Cố Tích nói lời cảm ơn rồi bảo: “Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”
Trình Chước dù uống nhiều cũng không cần người đỡ, cậu không đi cạnh Cố Tích, nhất định phải chen đến bên Ngôn Tùng Du, nói nhảm: “Cậu cảm thấy Cố ca nhà tôi thế nào?”
Ngôn Tùng Du cười trả lời cậu: “Cậu ấy rất tốt.”
Trình Chước hài lòng gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu có nói xấu tôi trước mặt Cố ca không?”
Ngôn Tùng Du nghe thế thì không hiểu ra sao, còn Cố Tích nghe thấy thì lòng bỗng chua xót, thì ra mấy người Trình Chước đều biết hết cả.
Lâm Thanh Nhiên không thích bạn bè của hắn, người cậu ta ghét nhất là Trình Chước. Chắc là bởi vì tính cách của Trình Chước rất thẳng thắn, thường xuyên vô tình đắc tội người khác, cậu còn không hề bị mấy thủ đoạn của Lâm Thanh Nhiên đánh lừa, thường xuyên nói đến lúc cậu ta lúng túng không còn đường lui.
Bởi vậy Lâm Thanh Nhiên luôn muốn để Cố Tích tránh xa Trình Chước, khi nói về cậu, giọng nói Lâm Thanh Nhiên tràn đầy căm ghét.
Trình Chước cũng chẳng ngốc, cậu đã sớm phát hiện từ lâu, cũng từng nghe thấy Lâm Thanh Nhiên nhắc đến cậu ta khi gọi điện nói chuyện với Cố ca, chỉ không muốn Cố ca đứng giữa khó xử, nên mới giả vờ như mình chẳng biết gì.
“Không ai nói xấu cậu đâu.” Cố Tích bảo.
Tại chỗ đỗ xe ngoài tòa nhà, sau khi Cố Tích đặt Trình Chước vào ghế sau, đang định đưa tay mở cửa ghế phó lái, Ngôn Tùng Du đã giúp hắn mở cửa trước rồi.
Trừ tài xế xe taxi, Cố Tích chưa bao giờ được người khác đối xử kiểu này, run lên, nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Ngôn Tùng Du đi vòng qua bên kia, mở cửa ngồi vào ghế lái, thấy Cố Tích đã thắt dây an toàn, lòng tuôn ra một chút tiếc nuối.
Khi vô tình đảo qua cánh tay của Cố Tích, xương cổ tay lộ rõ, ngón tay thon dài, mu bàn tay có gân xanh hiện lên thấp thoáng, cực vì đẹp đẽ.
Sau một lúc lâu, Ngôn Tùng Du buộc mình dời ánh mắt đi.