Đổi Bà Xã Đó, Thì Làm Sao?

Chương 15: Nhân duyên không tệ

“Khi nãy tôi nghe thấy bọn họ nói...” Ngôn Tùng Du mở miệng hỏi: “Cậu thích con trai à?”

Cố Tích đã bị hỏi về vấn đề này vô số lần, nhưng mấy người đã biết xu hướng tính dục của hắn, đều sẽ không nhịn được, hiếu kỳ hỏi thêm một lần, Cố Tích đã tập mãi thành quen.

“Ừm.” Cố Tích gật đầu.

Ngôn Tùng Du rũ mắt, giấu cảm xúc trong mắt đi, vờ như lơ đãng hỏi: “... Tôi nghe nói đồng tính đa phần là bị bẻ cong, cậu cũng vậy à?”

Cố Tích nhất thời sa vào trong hồi ức.

Ngôn Tùng Du thấy đối phương trầm mặc, thầm nghĩ hình như y quá gấp gáp rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Xin lỗi... Là tôi mạo phạm.”

“Không có việc gì, khi nãy tôi chỉ đang nghĩ về một số chuyện thôi.” Cố Tích nói: “Không phải bị bẻ cong, chắc là trời sinh đã thế.”

Nếu như hắn không nhớ lầm, hắn gặp Lâm Thanh Nhiên hồi lớp mười một, nhưng hắn đã cảm thấy mình thích con trai từ trước đó rồi, thậm chí lần đầu tiên mơ thấy mộng gì đó kia cũng mơ thấy cơ thể của con trai.

Ngôn Tùng Du nghe thấy đáp án thì hơi cong môi lên.

Y vờ như mình không biết gì, hỏi: “Vậy cậu có bạn trai không?”

Sao Ngôn Tùng Du không biết đáp án cho được, y chỉ muốn mượn câu này để thăm dò thái độ của Cố Tích mà thôi.

Cố Tích chống cằm, ra hiệu Ngôn Tùng Du nhìn Lâm Thanh Nhiên đang được một đám đàn ông vây quanh, rồi nói: “Cậu ta.”

Mặc dù không bao lâu sau hắn sẽ quay về trạng thái độc thân, nhưng hiện giờ ít nhất cũng phải làm ra vẻ một chút.

Đồng tử Ngôn Tùng Du sâu thẳm, chỉ là ánh đèn trong phòng riêng rất tối, khiến người khác khó nhìn rõ cảm xúc trong đó là gì, giọng nói y vẫn bình tĩnh như trước, bảo: “Hình như cậu ta cũng học khoa mỹ thuật.”

Cố Tích tùy ý đáp đúng thế.

Cái phản ứng này...

Ngôn Tùng Du như suy tư gì, hình như Cố Tích cũng không quan tâm Lâm Thanh Nhiên cho lắm.

“Hình như bạn trai cậu… Nhân duyên không tệ.” Ngôn Tùng Du nói.

Cố Tích nhịn không được, bật cười thành tiếng: “Cậu nói chuyện uyển chuyển ghê.”

Ngôn Tùng Du càng khó xác định thái độ của Cố Tích hơn, những gì y biết trước kia dường như đã bị lật đổ ngay tại giây phút này, thật giả khó phân biệt.

Y khe khẽ thở dài.

Trình Chước mới bị một đám người rót rượu, suýt nữa uống đến ói của ra luôn, nhân lúc ý thức của mình vẫn còn tỉnh táo, tìm Cố Tích quanh phòng.

Thật vất vả mới tìm thấy người, Trình Chước đi tới, ngồi với tư thế cực kỳ mệt mỏi, khẽ tựa vào vai ghế sô pha, mỗi khi uống nhiều là cậu bắt đầu nói nhảm: “Anh, anh đang làm gì thế?”

Cố Tích cảm nhận được ánh mắt Ngôn Tùng Du nhìn qua, bèn giới thiệu với y một câu: “Đây là bạn cùng phòng của tôi, Trình Chước.”

Trình Chước nghe thấy tên mình, vô thức ngồi thẳng dậy, bắt đầu giải thích: “Chước trong nóng bỏng (chước nhiệt 灼热), chữ hoả 火 ghép với chữ thược 勺, bà nội đặt cho tôi đó...”

Ngôn Tùng Du nói: “Màu tóc rất hợp đấy.”

Trình Chước vỗ đùi, như gặp được tri kỷ, hai mắt sáng long lanh: “Người anh em, cậu có mắt nhìn ghê, tôi nhuộm tóc đỏ để cho hợp chữ hoả trong tên tôi đấy. Chúng ta kết bạn đi... Nếu không thì cậu làm chị dâu tôi nhé, cậu thấy sao?”

Miệng Trình Chước miệng bi bô ba la nhanh quá, Cố Tích chỉ nhất thời không để ý, đến lúc phản ứng lại kịp hắn vội vàng kéo Trình Chước lại, thấp giọng nói: “Ông đang nói cái gì thế?”

Trình Chước không muốn để Cố Tích túm đi, hai mắt dòm Ngôn Tùng Du lom lom, lại chỉ vào Cố Tích, nói: “Đây là anh tôi nè, chúng ta là người có duyên, cậu làm chị dâu tôi luôn ha.”

Cố Tích: “...”