Mộng Thần Ký: Thiên Nguyên

Chương 2: Mệt mỏi

Sài Thành tiếp tục đổ mưa. Nhưng khác chiều tối hôm qua, mưa sáng nay không còn vồ vập hay xối xả như mấy kẻ tranh nhau về nhà lúc sớm tối. Mưa bây giờ êm đềm lắm, chỉ lất phất như lời thì thầm của cô thôn nữ khi tình tỏ. Lâu lâu có vài miếng châu rơi, vội vã đến rồi vồn vã đi bởi những đám mây xám xịt; lâu lâu lại có vài tia nắng điểm xuyến nhẹ lên nền trời những chiếc cầu vồng xa. Tất cả khiến khung cảnh thành phố như khoác lên chiếc sa màu ảm đạm, cổ quấn một chiếc khăn rực rõ đủ sắc màu, trông xa kỳ cục nhưng có vẻ lại rất hài hòa. Tất nhiên, sớm trời vẫn lạnh pha cùng chút tươi mới rét mướt. Chỉ là cái se se lạnh ấy nhanh chóng bi những hàng xa cộ tấp nập cùng những bước chân vội vã làm cho mất hút.

“ Mùi hương gì thế nhỉ?”

Lam hơi há miệng, bản năng trường xuống rồi lăn về phía cửa sổ, trong chốc lát đã đưa người hướng về nơi có hương thơm đang tỏa. Nhưng ngay khi chạm phải một thứ gì đó mềm mại cùng ngọt lành tựa cánh hoa tươi, hắn thoáng chốc đã bị hơi lạnh nơi đầu môi làm choáng tỉnh, sau đó mất thăng bằng mà ngã xuống.

Rầm!

“ Mẹ kiếp!”

Cú ngã khiến Lam không kiềm được mà hét toáng lên, tức giận nhìn về phía cửa sổ. Nhưng khi những cánh hoa đỏ rực trong nắng sớm và mưa phùn đập vào mắt, tâm tình hắn thoáng đã trở nên bình tĩnh. Hắn ngồi dựa vào cầu thang, tay nhịp nhịp như múa vào một bảng tình ca nào đó.

Cốc cốc.

“ Lam, có chuyện gì thế?”

Giọng một người con gái đột nhiên truyền vào. Lam nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nói vọng lại.

“ Không có gì đâu chị, em bị vấp té ấy mà!”

“ Té chỗ nào? Có sao không? Làm gì mà bất cẩn thế?”

Giọng cô gái trở nên lo lắng, không đợi Lam nói gì đã đẩy cửa bước vào. Thấy hắn đang ngồi dựa vào thành cầu thang, một bên tay đã rớm rớm máu, cô mới hoảng hốt quỳ ở một bên xem xét kỹ. Lam chỉ cười cười rồi chẳng đáng mà rằng:

“ Không sao đâu chị, mấy vết sướt nho nhỏ thôi.”

“ Không được, chờ chị một chút xíu. Chị đi lấy thuốc, em ráng chịu nha!”

Nói xong cô nàng hấp tấp chạy đi, để lại người sau ngồi thất thần, miệng há to như muốn nói gì đó. Chỉ là hắn không cất tiếng gọi, chỉ lắc lắc đầu cười khổ rồi chậm rãi ngồi dậy. Ngủ một giấc, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng và thư thái hơn khiến hắn dễ dàng nhận lấy lòng tốt của người khác hơn rất nhiều. Chỉ là mặc dù sự trống vắng đã vơi đi phần nào nhưng sự uể oải vẫn còn làm những khớp xương trên người hắn mỗi khi cử động lại rên lên từng cơn nhức mỏi. Đây là một biểu hiện không mấy tốt đẹp, chứng tỏ tâm tình của hắn vào mỗi đêm đang dần dần xuống cấp khiến hắn không tự chủ nhớ tới cuộc trò chuyện đêm qua.

Rõ ràng sau khi được hắn an ủi, tâm trạng của người kia đã ổn định hơn rất nhiều. Nếu không có chuyện gì phát sinh, kế hoạch sẽ rất nhanh đến phần cuối và hắn có thể tận mắt chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Nhưng ngay lúc này hắn đã ý thức được mình không có thể chờ lâu đến như vậy. Tâm tình hắn cần được thõa mãn. Linh hồn hắn cần được thăng hoa. Mà tất cả những thứ này chỉ có khi kế hoạch được thực hiện.

“ Hay là đẩy nhanh tiến độ nhỉ?”

Lam lẩm bẩm. Chẳng qua suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn vô tình gạt đi. Đẩy nhanh không phải không được nhưng đẩy nhanh cũng đồng nghĩa với việc sẽ xuất hiện lỗ hổng trong kế hoạch, ảnh hưởng trực tiếp đến xác suất thành công. Nếu như không thành công, tâm tình của hắn sẽ càng ngày càng kém, ngày càng yếu ớt đến độ không thể không đi điều trị. Điều này với một người kiêu ngạo như hắn đúng là một đòn chí mạng.

“ Haizz.”

Lam đột nhiên thở dài môt hơi, nghiêng đầu nhìn lên đồng hồ trên trên tường rồi lại nhìn lên trần nhà sau đó nằm vật ra, trong đầu không kiềm được ý nghĩ trốn việc. Ý nghĩ đó cứ miên man trong đầu trong vài giây, vài phút, cũng có thể là vài chục phút, cho đến khi vết sướt ở tay rên thành từng cơn đau buốt cùng một chút gì đó khoái cảm, sự chú ý của hắn mới trở về hiện thực, cũng kéo ánh mắt hơi cau lại. Trên thực tế, hắn không thích cảm giác khoái cảm xen lẫn này nên trong đa số các trường hợp, hắn đều tránh để cho cơ thể bị xảy ra vấn đề. Chỉ là không biết vì lý do gì, thân thể hắn sẽ thỉnh thoảng bị tổn thương, càng tránh càng thương tổn.

Nghĩ nghĩ, Lam hơi thoáng nhìn về phía cửa. Tuy rằng phòng của hắn cũng có sẵn hộp cứu thương nhưng bản năng hắn vẫn ngóng trông có người quan tâm chăm sóc. À̀ sắn tiện thì cô gái vừa rồi tên Nguyên - Nguyễn Thảo Nguyên, lớn hơn hắn hai tuổi, đang trọ ở phòng kế bên.

Trên khía cạnh khách quan mà nói, mặc dù không phải gu của Lam nhưng phải công nhận rằng Thảo Nguyên rất đẹp. Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo cùng một đôi đồng điếu khiến mọi ánh mắt lướt về cổ đều bị chững lại trong đôi lát. Nét đẹp ấy không đại trà như những hotgirl trên mạng khiến con người ta lướt qua rồi quên mất. Nét đẹp này cũng không phải quyến rũ như ả hồ ly làm con người ta mê đắm tâm hồn. Nó chỉ nhẹ nhàng bâng khuâng nhưng đủ để con người ta một đời khó có thể quên nổi.

Thảo Nguyên dường như cũng ý thức được vẻ đẹp của mình mà cố ý trang điểm xấu đi. Nếu không phải một lần tình cờ bắt gặp cô ấy sau khi tắm chưa kịp trang điểm thì Lam đã không biết rằng cô hàng xóm mới đến lại đẹp đến như vậy. Tất nhiên, cũng vì điều này mà hắn bắt đầu trốn tránh cô. Đối với hắn mà nói, một cô gái đẹp như đóa hồng có gai, ngắm thì tuyệt ̀nhưng sờ vào thế nào cũng chảy máu. Hắn không thích chảy máu. Mà dù không có chảy máu, hắn cũng không đủ tự tin để bản thân nắm chặt đóa hồng này.

Cộng thêm tính cách Thảo Nguyên có chút mãnh liệt khiến hắn kính nhi viễn chi. Đừng nhìn cô nàng ban nãy dịu dàng như vậy mà lầm, hắn từng thấy cổ một tay nhấc cổ một tên lưu manh lên không trung vì dám sàm sỡ cổ, cũng từng thấy cổ vắt chân nhìn đám đông chực xổ về cô mà không hề nao núng. Đây là một người phụ nữ mạnh mẽ đến đáng sợ. Nghĩ đến cái cảnh lỡ sau này có đi chung về một nhà, lỡ làm phật y chắc cổ xách cổ hắn chạy tám hướng mất. Lam chỉ thoáng tưởng tượng thôi cũng rùng mình. Tốt nhất hai người vẫn nên là chị em tốt thì hơn. Nhất định không được làm cô ấy hiểu lầm. Nhất định!

Chẳng qua “nhất định” này có vẻ không chắc chắn lắm, nhất là trong tình cảnh hiện giờ đang ở bên một cô gái xinh đẹp như Thảo Nguyên. Phải không Lam?

Ờ thì…

Lam đang định phản bác nhưng một cảm giác đau rát nhanh chóng lan ra khiến hắn không kiềm được mà xuýt xoa. Thảo Nguyên vốn đang ở bên cạnh sát trùng, nghe được tiếng rên khe khẽ của hắn thì vội vàng hỏi.

“ Đau lắm à? Lam ráng xíu. Mà còn đau chỗ nào nữa không?”

Người sau nghe vậy cũng từ cơn thất thần tỉnh lại, ngó xuống thấy vạt áo cô gái trước mặt hơi lộ ra khiến hắn buột miệng lên tiếng:

" Ngực á!"

Ngay khi vừa thốt ra hắn đã định thần lại, trong lòng hô lên một tiếng không tốt. Chỉ thấy ánh mắt Thảo Nguyên hơi bẽn lẽn nhìn hắn, sau đó đẩy hắn nằm thẳng ra rồi cẩn thận xoa xoa dầu. Cảm giác mát lạnh từ bàn tay mơn trơn tên từng thớ da thị hòa cùng hơi nóng từ dầu gió khiến ánh mắt hắn dần mê ly đi, thoáng chốc đã nằm yên “chịu trận”.

“ Anh hùng không qua ải mĩ nhân. Người xưa nói quả không sai mà”

Lam miên man suy nghĩ. Ánh mắt nhìn về chậu tường vi cũng trở nên hiền từ hơn rất nhiều. Thôi thì vẫn để chậu hoa ở đấy đi, không cần ném ra ngoài nữa. Dù sao thì tường vi cũng là một sinh mạng mà, phải không nào?

Thật không?

Thật!

Hừ, có quỷ mới tin!

Lam xấu hổ cười. Bản năng khiến hắn nghiêng về phía Thảo Nguyên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười sung sướng.

...

Lam ngồi trên ghế, ánh mắt đăm đăm vào làn mưa ngoài cửa sổ. Thảo Nguyên đã đi từ lâu, chậu tường vi sau một hồi quyến luyến cũng được cô ấy đem ra ngoài. Ấy vậy mà mùi hương của hoa lẫn người vẫn không chịu tan đi khiến tâm thần của hắn có chút rung rinh.

Hắn biết tình cảm của Nguyên chứ, chỉ là tình cảm của hắn với cô ấy vẫn khá kì quái, kỳ quái đến độ hắn và cổ đều không đâm rách tờ giấy bạn bè này. Cổ không phải là gu của hắn và hắn cũng đoán được hắn không phải gu của cổ nhưng không hiểu sao cả hai vẫn dính tới nhau một cách kỳ lạ. Điều đố khiến hắn có chút mới mẻ, có chút hướng tới, có chút dựa dẫm khiến đôi khi hắn phải trở nên trẻ con mới lấn áp được cái cảm giác quái đản này.

Nhưng đó không phải là yêu. Ngần ấy năm, đủ loại tình yêu cùng đủ loại phản bội khiến hắn đủ nhận thức được tình cảm của mình, không đến mức vì một chút ít cô đơn cùng quan tâm mà lầm tưởng. Cô ấy cũng chỉ mới chuyển tới đây. Theo thời gian, chút cảm nắng mà cổ dành cho hắn cũng sẽ tan đi sau đó như chiếc lá bị gió thổi đi xa tít. Giống như chút rung rinh ban nãy cũng sẽ vị chuyến công tác sắp tới của Thảo Nguyên mà trở nên nhạt nhòa vậy. Bảy ngày, trưa bay đi chiều tới nơi. Và mớ hỗn độn của công việc giữa chốn xa lạ sẽ khiến cổ chẳng còn có thời gian nhớ đến hắn nữa.

Thoáng lắc lắc đầu, Lam nhanh chóng đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi đi làm. Mặc dù muốn hay không nhưng ngày mới đã bắt đầu cũng đồng nghĩa nó phải vắt kiệt sức một người trước khi trời sẩm tối. Không vắt kiệt nó sẽ để cho cái túi tiền trống rỗng cùng đầu óc mơ màng suy nghĩ vẩn vơ đến mức cần ai đó chữa lành.

“ Cho nên anh thấy em nên nghỉ ngơi một ngày à?”

Tới trưa, Lam mệt mỏi ngồi xuống hỏi. Mặc dù chính hắn cũng cảm thấy trạng thái bản thân hôm nay không tốt lắm nhưng không hẳn cần phải nghỉ ngơi một ngày. Cộng thêm hôm nay việc không nhiều, lại làm trong mát khiến hắn hơi luyến tiếc nếu xin nghỉ. Một ngày sáu trăm, nửa buổi cũng ba trăm chứ ít đâu. Nếu như lúc trước có lẽ hắn không quan tâm nhưng sau một năm gặp chút vấn đề về tâm lý, bản thân hắn không cách nào có thể tập trung công việc điều hành dẫn đến chỉ có thể rời công ty nghỉ một thời gian rồi làm một thợ kỹ thuật trong một xí nghiệp nhỏ. Tiền bạc cũng dần eo hẹp khiến hắn bắt đầu quan trọng những đồng tiền mình làm ra, không còn tiêu xài hoang phí như thời mới ra trường.

“ Mày soi gương đi rồi biết!”

Người đồng nghiệp này thoáng chỉnh lại bản tên có ghi chữ Trần Văn Lơn tên ngực mình cho ngay ngắn, sau đó chỉ về phía gương soi bên cạnh mà nói. Người sau nhanh chóng đi tới nhìn, ánh mắt đột nhiên có chút hoảng hốt, bản năng đưa tay lên lau những vệt nước trên gương. Chẳng qua khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt vằn rõ những tia máu không những không bị lau đi mà còn trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức hắn nhìn ra một sự khủng bố cùng kinh dị.

“ Chuyện này…”

“ Tuổi trẻ mỗi người chỉ có mấy hồi thôi, bệnh thì phải nghỉ. Mấy bệnh này nói thiệt chứ sức trẻ như mày lướt qua nhanh thôi nhưng nó sẽ thấm vào xương, về già rồi thấy cảnh.”

Lơn lau tay vào quần, theo thói quen rút một điếu thuốc ra hút. Mùi khói nhanh chóng lan ra khắp nhà vệ sinh rồi tràn vào mũi Lam khiến hắn ho sặc sụa. Người trước hơi khự lại nhìn Lam, lại nhìn điếu thuốc trên tay thầm hô một tiếng xúi quẩy rồi dúi vào vách tường thành một điểm đen ngóm.

“ Anh quên mất chú mày không chịu được mùi thuốc lá. Cơ mà đàn ông con trai gì mà không biết hút thuốc, ẻo lả thế.”

Lơn bĩu môi nói. Đây là điều hắn không hài lòng nhất ở Lam. Nó khiến hắn không cách nào tự do hút thuốc trong lúc làm việc, không cách nào bình tĩnh giải quyết vấn đề xảy ra vì tiếng ho khan dai dẳng và nhất là khiến hắn bị mang lên bàn cân so sánh. Mà so sánh đẹp trai thôi thì đỡ, đằng này còn so sánh lối sống lành mạnh, cách nói chuyện này nọ khiến hắn bị đánh bại một cách hoàn toàn. Nếu không phải Lam rất có trách nhiệm, chuyên môn cũng rất cao thì hắn đã đề nghị chuyển sang đội khác từ lâu rồi. Nhìn xem hắn đi, còn đâu vẻ đẹp lãng tử với làn khói thuốc bồng bềnh, còn đâu vẻ chín chắn khiến người khác phái phải say sưa. Hắn bây giờ như ông già, dù mới ba mươi ba tuổi…

Đối với lời nói cùng suy nghĩ của Lơn, Lam không để ý nhiều. Tâm trí của hắn lúc này đang chú ý đến hai con mắt đỏ lòm trong gương, nói đúng hơn là hai điểm hình ngôi sao sáu cánh nằm chính giữa tròng mắt. Chính hai điểm này tràn ra những tơ máu bao trùm lấy hai phần trắng đen khiến khuôn mặt hắn trở nên kì dị cùng đáng sợ.

“Anh xem giùm em, có gì trong mắt em không?”

Lam quay qua nhìn Lơn. Người sau nhíu mày nhìn kỹ, hồi lâu mới lắc đầu nói.

“ Hơi đỏ thôi, yên tâm. Nhưng chú mày nên cúp một hôm đi. Nên làm thì làm, nên nghỉ thì nghĩ. Cố làm thì tiền cũng chỉ cúng cho bệnh viện chứ chẳng được gì đâu..”

“ Hơi đỏ thôi sao?”

Lam chú ý câu đầu, khó hiểu nhìn lại bản thân mình trong gương. Nhưng nhanh chóng hắn đã phát hiện hai điểm sao kia đã không còn, lòng trắng bị vây bới những tia máu đỏ thưa thớt khiến mắt chỉ hơi phiếm hồng mà thôi. Hắn lắc lắc đầu xác định lần nữa mới lẩm bẩm.

“ Ảo giác sao?”

Thấy biểu hiện ngơ ngác của Lam, Lơn nhanh chóng đi đến vỗ vỗ vào vai định nói gì. Chẳng qua cú vỗ dù không mạnh nhưng vẫn động vào vết sướt ban sáng khiến Lam nhanh chóng định thần lại.

“ Đây là...”

Hắn thoáng cau mày chạm nhẹ lên những vết sướt đã bắt đầu sưng tấy. Cảm giác đau nhói cùng buồn nôn cùng lúc dâng lên khiến tâm tình hắn hơi có chút bực mình. Lơn ở bên cạnh cũng chú ý thấy vẻ mặt của hắn nên khuyên lơi.

“ Về đi, đừng ép mình quá. Mà mấy bữa nay rộ lên cái vụ trái đất đảo chiều ảnh hưởng đến cơ thể, nhiều người phải vào bệnh viện lắm.”

Nói xong, Lơn soi gương vuốt mái tóc một lần nữa rồi lửng thững đi ra ngoài. Lam nhìn theo bóng lưng gã rời đi, một lần nữa rơi vào trầm tư. Hồi lâu, hắn mới lấy điện thoại gọi cho sếp rồi nặng nhọc thu thập đồ đạc đi về. Khi đi ngang qua một quán hủ tiếu gõ, hắn mới thoáng sờ sờ bụng rồi tạt vào gọi một tô rồi ăn ngấu nghiến. Bà chủ thấy dáng ăn của hắn thì gắp thêm cho hắn hai miếng thịt sau đó đứng ở một bên phe phẩy chiếc quạt giấy đã sẫm màu. Mặc dù đang đến mùa mưa nhưng tới trưa nắng lên, độ ẩm cao khiến con người ta nhanh chóng cảm nhận được cái sức nóng của miền nhiệt đới gió mùa.

“ Ăn từ từ thôi!”

Lam cũng cảm thấy dáng ăn của mình không được nhã nhặn lắm nhưng cơn đói cồn cào khiến hắn bỏ qua tất cả. Sau một tiếng hút dài, hắn mới hài lòng đặt tô xuống rồi với tay lấy tăm xỉa răng, ung dung ngồi nghỉ ngơi. Cơn nhức mỏi cũng vì vậy mà giảm bớt phần nào khiến hắn đột nhiên luyến tiếc nửa ngày công.

“ Chỗ kia bị sao vậy chị? Em nhớ mấy bữa trước chỗ đó có bị sao đâu?”

Lam đột nhiên nhìn thấy ở chung cư đối diện có một mảng cháy xém khiến tính nhiều chuyện của hắn bị khơi mào. Bà chủ theo hướng hắn chỉ mà ngóng lên sau đó thở dài rồi than rằng.

“ Tối qua, căn phòng đó bị cháy. Nghe đâu chủ phòng bị đột quỵ trong lúc thắp hương cái lửa bén khắp căn phòng, đốt cả người lẫn vật. Mà thương lắm, đẹp trai cao ráo sự nghiệp ổn định, vậy mà chết sớm. Cô người yêu khóc chảy hết nước mắt luôn.”

“ Cháy lúc mấy giờ đấy chị?”

“ Nửa đêm.” Chủ quán quạt quạt nói.” Tầm mười một mười hai giờ sáng gì đó. Mà may lúc đó đường vắng, xe cứu hỏa đến kịp thời nếu không cháy nguyên cái chung cư rồi.”

Nửa đêm sao?

Lam thầm than một tiếng rồi tặc lưỡi cảm thán thế thái vô thường. Chẳng qua khi thoáng lướt lại vết cháy sém, ánh mắt hắn đột nhiên như vấp phải một thứ gì đó mà trở nên cứng đờ rồi mất dần đi thần thái. Từng sợi tơ đỏ theo đó từ mi tâm tràn xuống nhanh chóng nhấn chìm hai mắt hắn vào một màu đỏ tươi chói lóa.

“ Đây là…”

Lam ngơ ngác nhìn miên theo những vết nứt trên tường, tâm trí thoáng chốc đã bị những vết cháy đen trên đó nhấn chìm. Trong ánh mắt của hắn, những vết này như những đoàn sinh mệnh đang cực lực giãy giụa, khi thì tán loạn thành làn khói mờ ảo che kín lấy một mảng không trung, khi thì tụ tập lại thành một khuôn mặt với hình thù vô cùng quái dị. Khuôn mặt này không có ngũ quan nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo cùng khuôn miệng kéo dài tới tận mang tai. Nó tưởng chừng im ắng nhưng phảng phất như gầm thét khiến đầu óc hắn ngày càng ong lên một cách dữ dội. Bóng tối len ra từ vết cháy, bao trùm chung cư đối diện, bao trùm cảnh vật xung quanh, bao trùm cả bầu trời cùng ánh nắng khiến không gian chỉ còn lại hai màu đen trắng dị dạng.

“ Này này em trai, bị sao thế?”

Tiếng bà chủ vang lên làm hắn có chút định thần lại. Quay mặt nhìn về phía cửa kính phía đối diện, hình bóng hắn không biết từ lúc nào đã bị chìm trong bóng tối, chỉ có hai con mắt như hòn lửa là rực lên, thấp thoáng ý cười khiến hắn giật nảy mình.

“ Chuyện này...”

Hắn lắc lắc đầu rồi lại nhìn về phía trước. Bóng hắn lại hiện lên nhưng không có hai đôi mắt như máu đổ mà ngược lại chỉ lờ mờ phản chiếu dưới ánh nắng chói chang..

“ Không có gì đâu chị.”

“ Em nên đi khám đi. Mắt đỏ thế kia coi chừng xuất huyết đấy?”

“ Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị nha!”

Nói xong, Lam lảo đảo đứng dậy thanh toán tiền rồi leo lên xe đi mất. Về tới nhà, hắn chưa kịp thay đồ đã thấy cơn buồn ngủ ập tới, dìm hắn lăn long lóc dưới sàn. Trong phút chốc ấy, hắn lịm đi, ý thức thoáng chốc đã chìm vào bóng tối.