Sài Thành mưa, bất chợt như hình dáng người thiếu nữ thoáng qua một lúc nào đó rồi để lại những trận mưa dầm dề đến tận chiều tối. Hơi lạnh theo đó lặng lẽ phả ra, lặng lẽ quất bôm bốp lên những bóng người vội vã khiến con đường trước mặt thêm phần vắng lặng. Không có gió cuốn hay sấm chớp, đất trời cứ thế mà chìm vào màn nước gần như vô tận vô cùng. Điều này khiến tầm mắt con người ta trở nên nhớp nháp và vô định, rước theo đó là cảm giác buồn bực cùng chán ghét dâng trào.
Lam không chán ghét nhưng cũng không thích mưa, nhất là mưa thành phố những lúc chiều tối như thế này. Một phần mưa ở đây bị gò bó bởi những căn nhà lầu nằm san sát nhau khiến làn mưa ào mang theo một nét nặng nề khó tả. Phần còn lại bởi nếu cứ mưa tầm tã như thế này thì hắn không cách nào lái xe về được, chỉ có thể ở lỳ trong quán nước ven đường. Mặc dù một ly cà phê nóng trong cái tiết trời như thế này có vẻ sảng khoái, mặc dù tiếng mưa rơi có thể ngắn ngủi xua tan những chộn rộn trong lòng hắn hay bản thân hắn cũng cần những khoảng khắc tư lự như thế này nhưng không thích là không thích. Ờ thì cảm tính như vậy có vẻ đúng lắm, chẳng qua ai bảo chuyện yêu ghét của một người vốn chẳng liên quan đến việc chính đáng hay không đâu?
Ghét là ghét, yêu là yêu thế thôi.
Phải không?
Một tiếng vang như giọng nói thầm thì thoáng qua khiến môi hắn có chút mấp máy, ánh mắt thoáng liếc qua chiếc ghế trống đối diện rồi lần nữa hướng ra ngoài.
“Bồi hồi nhìn nhau điếu thuốc kia đang tàn
Ngoài đường dòng xe nối tiếp nhau vội vàng
Nhiều lần hợp tan nuối tiếc trong muộn màng
Chỉ cần một ai xóa đi thời gian...”
Nhạc cứ thế ngân nga kéo không gian quán xá thêm phần nặng trĩu. Lam cứ thế ngồi im dưới hiên, bên cạnh là ly cà phê phin đã nguội lạnh. Cho đến khi bóng đèn đường không còn bị nhòa đi bởi đèn xe cùng mưa gió, hắn mới lững thững đứng dậy ra về. Đêm tối theo bước chân mà kéo dài tít tắp sau đó bằng một cách lạ lùng hứng lấy những ánh sao sa bên vệ đường.
...
Nhân sinh đôi khi không thể như chiếc lá rơi, rời cành chiếc đã hướng mặt đất lảo đảo tới. Chiếc lá rơi đi còn biết đảo theo gió, mắc vào cây hay đậu trên mái tóc người thương đạp xe vội vào sáng sớm để kịp giờ học. Huống chi nhân sinh mấy chục năm, không dài nhưng cũng đủ để con người ta nhấm nhám được đủ thứ tư vị của cuộc đời, cũng đủ để họ trải nghiệm được một thứ gọi là “sống”. Bởi lẽ vậy, Lam biết cái cuộc sống hiện giờ của hắn chỉ có thể miễn cưỡng xem là một sự tồn tại vớ vẩn. Chẳng qua chính hắn cũng không quan tâm lắm. Ngày vẫn cứ qua. Người vẫn cứ sống. Cuộc đời vẫn cứ âm thầm trôi chờ cái ngày nó thu thập những mảnh thân xác tàn úa của hắn lẫn trong đám bùn đất bên vệ đường.
Hắn “sống” có ý nghĩa gì?
Lam chậm chạp nhấp hết bia trong lon, thuận tay ném nó vào sọt rác. Chẳng qua không biết vì mạnh tay hay lòng hắn đã chếnh choáng mà lon bia lại va vào tường rồi lăn long lóc bên cạnh. Nhìn sọt rác nằm chỏng chơ ở một bên, lại nhìn vỏ lon đã bị va đến méo mó, tâm tư của hắn thoáng chốc thêm phần mông lung cùng mờ mịt. Chính bản thân hắn cũng muốn biết nhưng hỡi ôi, mỗi ngày trôi qua đều đặn, vô vị cùng không cách nào kiểm soát khiến hắn dần mất đi hứng thú với tất cả. Hắn cứ như bóng ma vật vờ nơi phố xá thành thị, không bạn bè, không tình thân, không tình yêu, không cả một sở thích khiến lòng hắn không cách nào thổn thức như thuở đầu mới lên Sài Thành. Và rồi, những buổi đêm tràn ngập mùi cồn cùng thuốc ngủ cứ thế mà kéo dài tưởng chừng chẳng bao giờ kết thúc được.
Mười một giờ đêm.
“Từ trường trái đất đang đảo cực. Con người sẽ ra sao trong…”
Tai nghe hết pin khiến tiến video tràn ra ngoài điện thoại rồi kéo theo từng nhịp vang dội ra ngoài của sổ. Lam vội với tay tắt tiếng sau đó bực dọc vò đầu nhìn lên những ô vuông trên trần nhà.
“Hình như tấm kia hơi bị lệch sang một bên thì phải?”
Hắn nhìn chằm chằm một tấm trần ở góc nhà, không chịu được mà bật đèn đứng lên rồi với tay chỉnh sửa. Sau đó, dưới ánh mắt của hắn, những tấm khác cũng bắt đầu xê dịch thành những hình thù méo mó khiến chút cưỡng chế trong lòng hắn được khơi lên, bùm một phát thành một luồn khó chịu xông thẳng lên não.
“Chết tiệt!”
Hắn lầm bầm rồi từng li từng tí xếp lại những mảnh ô vuông. Chỉ là sau một hồi, những tấm trần này dưới bàn tay hắn xoay qua xoay lại, không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó lại trở về vị trí ban đầu.
“Thế là đẹp!”
Lam không để ý mà vỗ vỗ tay hài lòng rồi nằm xuống. Chỉ là cảm giác trống rỗng vẫn luẩn quẩn trong đầu khiến hắn không kiềm được mà thở dài. Bụng lúc này cũng đúng lúc sôi lên, đẩy hắn lăn từ từ xuống gác.
“Bực nha!”
Lam lầu bầu, thuận tay cúi xuống nhặt vỏ lon bỏ vào trong sọt. Khi đứng dậy, mắt hắn hơi liếc qua thùng mì hảo hảo được đặt gọn gàng ở một góc rồi lại nhìn lên trần nhà đã được sắp đặt ngay ngắn, tâm trí lần nữa lâm vào mê mang cùng một chút gì đó “đói”. Sự “đói” này không giống như là đói bụng, nó giống như tâm linh của hắn đang thiếu khuyết, gián tiếp ảnh hưởng thân thể khiến hắn đói. Hắn cần thứ gì đó lấp đầy dạ dày, thông qua đó bổ khuyết cái gọi là thiếu hụt tâm linh này. Nhưng mì gói sao? Không, quá nhanh và tùy tiện. Cuộc sống của hắn đã quá đủ tùy cũng quá đủ tiện rồi, có cần thiết chi cái tiện tùy ấy trong màn đêm lạnh lẽo này sao?
Nghĩ nghĩ, Lam với tay lấy tạp dề mặc lên người rồi đi tới thùng mì lấy ra hai gói, lại lôi từ trong tủ lạnh ra một phần thịt bò, rau cải, giá, ớt, hành tây. Thịt được hắn cho vào nước để rã đông rồi thái thành miếng nhỏ, mì cũng đem đi ngâm trong vài phút để mềm. Các nguyên liệu khác cũng được hắn nhanh chóng sơ chế rồi đặt trong các chén để ngay ngắn trên bàn.
Rắc.
Bếp được bật lên. Ngọn lửa đốt đáy mắt Lam thành một màu xanh biếc, cũng đốt không gian vốn lạnh lẽo trở nên nóng bỏng. Khóe miệng hắn theo ánh lửa mà câu lên, thoáng hiện lên một tia sức sống.
...
Cuộc sống đôi khi lại như một guồng quay cuốn đi tất cả mọi tinh lực của con người. Cho dù con người ấy nghỉ ngơi hay làm việc, cho dù bị ép buộc hay đam mê hứng thú đi chăng nữa, tinh lực vẫn từng chút từng chút một xói mòn. Nhân loại lúc nhận ra, lúc không nhận ra, lúc lại là giả vờ không thấy. Chung quy người chỉ cần qua một giấc ngủ say hay một cái ôm ấm áp là hồi sinh tất cả.
Nhưng, mất đi vẫn là mất đi. Dù có ép buộc bản thân nở rộ dưới ánh mặt trời, dù cho năng lượng trên thế giới là không hề thay đổi đi chăng nữa, mất đi là không cách nào lấy lại được. Dẫn đến việc con người ta càng lớn càng suy nghĩ vẩn vơ phức tạp, càng trưởng thành càng mệt mỏi cùng suy sụp. Người vì thế mà dễ quên đi niềm vui nhưng lại nhớ mãi nổi buồn. Người cũng bởi vậy mà nhanh gợi lên mục tiêu rồi lại chóng chẳng còn hứng thú. Giống như phần mì trước mặt chẳng hạn. Mặc dù ban đầu hào hứng là thế nhưng khi động đũa lại chán ngán. Không phải mì không ngon, cũng không phải ăn nhiều thành ngán ngẩm, nó đơn giản là không còn sức kích thích tâm trí của Lam như hắn từng tưởng tượng . Điều này khiến hắn phát cáu, sau đó mơ hồ đặt dĩa mì xào bò lên bàn rồi lại mơ hồ mở lon bia ực một cái.
“Chết tiệt!”
Lam lại mơ hồ chửi thề một cái rồi đứng dậy đi qua đi lại. Chính hắn cũng không nhận ra rằng hắn hôm nay đã chửi tục những ba lần, cũng không nhận ra bản thân đã vượt định mức ba lon bia. Cảm giác trống vắng như chân không cùng đất trời đảo điên khiến hắn như muốn nôn mưa, chỉ có thể dựa vào một chút nước cồn che lấp đi.. Nhưng càng uống hắn lại càng mệt nhọc, càng nốc càng cảm thấy tâm trí chập chùng cùng bùng nổ như thuốc súng. Những lon bia rỗng cứ thế được hắn ném chuẩn xác vào sọt thành từng tiếng gầm gừ ở khóe miệng, nhanh chóng nhấn chìm hai mắt hắn trong một mảnh đỏ rực.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Lam gầm lên. Hai con ngươi điên cuồng loạn chuyển nhưng cũng điên cuồng bình tĩnh khiến hắn ở trong một trạng thái tinh thần quái dị vô cùng. Những luồn ý nghĩ cứ thể xông phá ra xung quanh, hòa cùng không gian tối đen làm nơi đây trở nên cực kỳ trầm trọng. Cho đến khi một tiếng đổ vỡ vang lên cùng tiếng kêu thanh lãnh, hắn mới chợt tỉnh. Ánh mắt nghiêng qua cửa sổ không mang lấy một tia bạo ngược, phảng phất trạng thái hồi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
“Đứa nào để chậu bông ở đây thế? Không có ý thức gì hết!”
“Xin lỗi xin lỗi!”
Lam vội vàng xin lỗi rồi đi ra ngoài đem chậu bông tường vi vào nhà đặt lên bàn. Mùi hương thoang thoảng thoáng chốc tràn ngập căn phòng khiến tâm tình hắn có chút thư thái. Lại nhìn dĩa mì, ánh mắt hắn đưa về hướng người mới về mà cân nhắc một chút.
“Em ăn mì không?”
Lam gõ cửa nhà hàng xóm mới về rồi cười hỏi. Cô bé kia nhìn hắn lại nhìn dĩa mì, khuôn mặt không kiềm được hơi đỏ lên. Phải công nhận rằng Lam cười lên rất điển trai, cộng thêm hai lúm đồng tiền khiến người khác giới đối mặt thoáng đã có suy nghĩ vẩn vơ. Mà tâm suy nghĩ vẩn vơ, cơ thể sẽ theo đó mà xuất hiện những phản ứng nhỏ nhặt có phần dụ hoặc như vỗ vỗ ngực hay vuốt tóc. Chính những bản năng này khiến phái nữ trở nên càng xinh đẹp, càng mĩ mạo cũng càng khơi gợi những dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.
Lam cũng không ngoại lệ. Chẳng qua hắn biết cách sử dụng ánh mắt tán thưởng để thưởng thức khiến người khác phái không mấy ác cảm, cộng thêm hắn cũng rất biết lợi dụng vẻ điển trai của mình làm vài câu xã giao nhanh chóng thành một cuộc nói chuyện vui vẻ. Nếu không phải đồng hồ điểm mười hai giờ đêm cùng hắn không cách nào vào nhà phụ cô bé đó tắm rửa thì có lẽ cuộc trò chuyện đã không kết thúc sớm như vậy.
Nhẹ nhàng đóng cửa, Lam hơi thở hắt ra một hơi. Mặc dù cuộc nói chuyện xinh đẹp này không hoàn toàn có thể át đi tâm tình tiêu cực trong hắn nhưng ít nhiều vẫn làm vơi bớt đi phần nào. Điều này khiến hắn nhanh chóng kiểm soát lại tâm tình của mình, không bị những ý nghĩ cùng toan tính làm cho xao động. Chẳng qua sự tỉnh táo này cũng làm nhạt đi những cử chi điên cuồng ban nãy, khiến hắn trong vô thức quên đi mình đã như thế nào. Trong ấn tượng của hắn, hắn chỉ là hơi buồn chán cùng suy nghĩ vẩn vơ, mà chuyện này lại bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.
“Giờ làm gì nhỉ?”
Lam thở dài, thuận tay tắt đèn. Căn phòng trống không trong chớp mắt bị bóng tối nhấn chìm, vương còn lại những phiến ánh sáng lẻ loi xuyên qua từ khe cửa soi khuôn mặt hắn thêm một tia mù mịt. Con người chán ghét bóng tối, sợ hãi bóng tối nhưng khi bản thân bị vây ở một mớ bòng bong lại bản năng lùi vào một góc khuất tối tăm nào đó để liếm láp bản thân mình. Hắn không biết những người khác vượt qua cảm giác trống rỗng như thế nào hay chỉ là thả trôi theo dòng đời bạc sóng. Đối với hắn mà nói, hắn cần phải lấp đầy sự hỗn độn này để tâm trí không bị chìm nghỉm trong vô lực, để bản thân có thể thoi thóp trong sức ép vô cùng của thời không.
Chậm rãi ngồi xuống bàn, Lam thuần thục mở lap lên rồi theo thói quen nhấn vào một ứng dụng được cài mặc định với logo màu trắng xanh êm dịu.
“ CHAT CÙNG NGƯỜI LẠ”
...
Nhân loại là một loài sinh vật rất có ý tứ. Chúng vây quanh nhau bởi một hạt nhân rồi bện thành một tấm lưới lớn được gọi là xã hội. Ở trong đó, chúng sinh hoạt, chúng vui sướng, chúng đau khổ, đê mê hay sợ hãi đến điên cuồng nhưng lại lựa chọn đeo lên một chiếc mặt nạ chứ không chia sẻ cho những người thân quen gần gũi. Nhưng cũng ở trong đó, chúng lại dễ dàng tâm sự với những con người xa lạ chưa bao giờ gặp, trao niềm tin cho những kẻ mình chưa bao giờ hình dung và thoải mái bộc lộ những góc khuất nhất của mình.
Lam cũng một thời nghi hoặc sao lại có sự mâu thuẫn này. Cho đến khi bản thân bước chân vào đời và giẫm phải một bãi rồi một bãi cứt chó, hắn mới hiểu được thứ này không phải mâu thuẫn. Nó chính là sự rụt rè, là sự sợ hãi, là sự nghi kị, là sự tham lam,vv nhưng cũng là... nhân tính.
Con người tạo ra xã hội nhưng xã hội cũng định hình con người khiến chúng không dám thoát khỏi thiết lập của bản thân, từ đó thu mình lại trong cái vỏ bọc giả tạo. Chỉ khi nói chuyện với người lạ, người mới thoải mái nói chuyện, thoải mái tâm sự, thoải mái khóc lóc, thoải mái bộc lộ mà không cần sợ bất cứ một ai biết hay để ý. Tất cả vốn là những bóng người thoáng qua, trùng hợp dừng trước nhau rồi nghe nhau lấy một lời rồi biến mất như chưa bao giờ có mặt.
Chính vì thế mà “chat cùng người lạ” là một ứng dụng rất hay ho. Lam cũng có một thời tìm đến để than thở về cuộc khủng hoảng hiện sinh mà hắn gặp phải. Tất nhiên, giờ thì ngược lại, hắn là người đi nghe, đi gánh lấy cảm xúc của người khác mong lấp đầy cảm xúc trống rỗng trong tâm trí. Cho dù ứng dụng bây giờ đầy những cá nhân nhạt nhẽo, những kẻ dung tục hay vài đứa nhóc mười một mười hai tuổi trưởng thành sớm, hắn vẫn rất mong chờ những câu chuyện muôn hình vạn trạng có thể được nghe kể.
“Chào ông!”
“Hi.”
Người kia cũng không để Lam chờ quá lâu đã đáp lại. Người sau theo thói quen uống một ngụm bia rồi mới gõ lên bàn phím.
“Chuyện như thế nào rồi? Có theo kế hoạch không?”
“Bước đầu không có vấn đề gì. Nhưng thực sự có tác dụng sao?”
“Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nếu ông làm đến mức đó rồi mà còn không được thì từ bỏ đi.”
“Phải không?”
Người bên kia màn hình nhắn bâng quơ một câu. Lam không trả lời mà nhấp nhẹ một ngụm bia, tâm trí theo hơi cồn bị cưỡng ép tính toán. Từng trường hợp, từng phân cảnh, từng diễn biến cứ thế diễn sinh trong đầu khiến mi tâm hắn hơi cau lại. Chẳng qua sự cau có này chỉ xoẹt qua trong tích tắc, gần như không cách nào phát hiện được.
“Trên cơ bản là vậy. Tôi đã sắp xếp kế hoạch phù hợp nhất với biểu hiện của tính người mà tôi biết rồi. Nếu thất bại chứng tỏ cả hai đều không phù hợp, miễng cưỡng gán ghép chỉ tổ làm khổ nhau thôi.”
Lam theo thói quen an ủi. Tất nhiên, sự an ủi này chỉ dừng lại ở sự an ủi. Đối với hắn mà nói, việc đầu nhập tâm tình vào một chuyện không liên quan đến mình là sự không cần thiết, nhất là việc này còn đã dự đoán được kết quả. Hắn bây giờ vẫn đây là để chiêm ngưỡng tác phẩm của mình không hơn không kém. Dù sao thì người lạ vẫn chỉ là người lạ, hắn vẫn chỉ là hắn, một kẻ đứng ngoài phe phấy chiếc quạt lông, miệng say sưa trong lon bia câu hát để thú vị nhìn người, nhìn đời mà thôi.
Còn người bên kia màn hình? Xin nhờ, mấy người mong muốn gì ở một người xa lạ? Mong muốn hắn sẽ cảm thông, sẽ khóc vì một mối tình lâm li bi đát? Hay là mấy người muốn họ đồng hành cùng, nghe lấy những tiêu cực, những buồn phiền, những rắc rối mà chính bản thân mấy người không cách nào làm sáng tỏ được? Lam không có dư thừa tình thương như thế và hắn đoán chắc những người khác cũng không. Nếu thực sự có một kẻ nghe lấy bạn tâm sự, đồng hành cùng bạn trong mỗi bước đường gian nan thì hoặc người đó giống như hắn tìm thú vui trong việc xen vào cuộc đời của người khác hoặc là người đó muốn dựa dẫm vào việc ở bên bạn để chiếm lấy một thứ gì đó. Có thể là niềm tin tình cảm, có thể là tiền bạc cũng có thể đơn giản là muốn lên giường cùng bạn. Nếu như bạn không xác định được mục đích của họ thì xin chúc mừng. Bởi vì cuộc đời của bạn còn đẹp lắm và hoa hồng trong mắt bạn vẫn chưa đỏ như màu máu tươi.
“Tôi đến giờ vẫn chưa hiểu.”
Màn hình đột nhiên sáng lên. Lam nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của mình mà đáp lại.
“Chưa hiểu chuyện gì? Kế hoạch à?”
“Không, là tình yêu. Tình yêu thật sự cần những thứ đường ngang ngõ tắt này sao? Ý tôi là yêu không phải chỉ đơn giản là yêu, là hai người có tình cảm muốn ở bên nhau thôi à?”
“Tất nhiên yêu chỉ là yêu nhưng nó cũng cần chất xúc tác, ông cần phải rõ ràng điều này. Giống như việc ông theo đuổi người ta những bốn năm nhưng nhận lại được gì? Hai từ anh trai mưa! Ông thực sự chấp nhận điều này? Chấp nhận việc sau này bạn chỉ có thể ở một góc tối tăm nào đó nhìn người ta hạnh phúc?”
Lam cau mày nhắn lại. Khó khăn lắm hắn mới thuyết phục người này làm theo kế hoạch của mình, tác phẩm này cũng chỉ còn vài bước là hoàn thành, không thể để vài phút bâng quơ mà đạp xuống sông xuống bể được. Hắn còn đang trông chờ sau việc này, tâm linh hắn thêm một bước gột rửa và linh hồn hắn không còn chìm đắm trong những tiêu cực hằng đêm.
Phải, mục đích của hắn là vậy. Từ khi hắn nhận ra bản thân đã mất định hướng vào tương lai, hắn đã luôn tìm kiếm những cách khiến mình có lại định hướng, dù định hướng đó chỉ là nhất thời. Chỉ cần có định hướng, hắn sẽ có cách uốn nắn lại bản thân mình theo con đường hắn đã chọn. Giống như lúc hắn còn ở trong trường đã có thể lợi dụng mâu thuẫn ở công ti thực tập để leo lên làm leader mặc dù mới chỉ làm được hai tháng. Hay giống như hắn khi còn nhỏ có thể khiến những kẻ bắt nạt hắn vĩnh viễn nằm trên giường mà bản thân còn nhận được sự đồng cảm cùng những lời an ủi. Cho nên, hắn cần tìm cho bản thân một mục tiêu chân thực là đủ, thế thôi.
“Tình yêu là thứ tình cảm thuần túy và cao đẹp. Nhưng bản thân tình yêu vẫn cần có một chất xúc tác nào đó mới khiến nó có thể đơm hoa kết trái. Ông không thể trông chờ việc mưa dầm thấm lâu để có được một người. Ông cần lửa, lửa cháy hừng hực để dù có là rơm ướt cũng bén được. Chính ông cũng nhận ra được những sự thay đổi gần đây giữa hai người mà đúng không?”
“Quả thật là có sự thay đổi. Nhưng nó dối trá…”
Lam nhanh chóng ngắt lời. Mười ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím như cánh bướm khiến bất cứ ai nhìn vào đều có cảm giác mê hoặc cùng cuốn theo không thoát ra được.
“Không, nó không dối trá. Những nguy cơ ấy đều có thật, việc của chúng ta là khuếch đại một vài phương diện khiến nó nhanh chóng bộc phát trong tầm kiểm soát của chúng ta. Giống như việc chúng ta khiến tàu hàng công ty của Linh bị giam giữ ở cảng chẳng qua do bản thân lô hàng này đã có vấn đề. Hợp đồng mà cổ ký có bẫy, nhà cung cấp cũng bị thu mua. Nếu không có chúng ta, cổ gần như phải bán cả gia sản để đền bù. Nhưng giờ thì như thế nào? Cổ tránh được một bàn thua trông thấy và bạn có thể đúng lúc xuất hiện giải quyết vấn đề…”
Lam nhắn tới đây thì hơi dừng lại. Đúng là lô hàng này có vấn đề nhưng thực tế không khoa trương như hắn nói. Dù xảy ra chuyện đi chăng nữa thì chỉ cần công ty nhượng bộ một số quyền lợi, vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết mà không cần sự can thiệp của bất cứ ai. Tất nhiên, sự nhúng tay của bọn hắn cũng không gây quá nhiều thiệt hại. Ngược lại, nếu cô này biết lợi dụng sự kiện này, công ty cô ta có thể một bước lên trời, giống như có thể nhận được lời mời của quân đội.
“Còn gia đình và bạn bè của Linh, chúng ta chỉ là đang lọc giùm cô ấy những thành phần hút máu cùng tệ bạc. Dù bạn bè ít hơn, dù họ hàng nói ra nói vào nhưng những mối quan hệ quanh có phải trong lành hơn không? Cổ không cần buồn phiền vì bạn xấu, không cần nổ lực giúp đỡ người quen cũng không cần tự sa đọa trong những trận party thâu đêm suốt sáng. Ông có thế ở bên cô ta, thể hiện bản thân là một người ấm áp và đáng tin cậy…”
Lam không nói sai, chẳng qua cũng không hoàn toàn đúng. Mỗi con người đều có một cuộc sống xã hội riêng. Ở đó, họ có thể gặp đủ thể loại người khiến cuộc sống trở nên gập ghềnh khó đi nhưng cũng để lại những dấu ấn trong cuộc đời ngắn ngủi. Cách làm của Lam vô tình ( cũng có thể nói là cố tình) đã giết chết sinh mạng xã hội của Linh, vây cô trong một cuộc sống êm ấm giả tạo. Điều này không thể nói tốt hay là xấu, chỉ là trên cơ bản đã tước đi một số “tự do” nho nhỏ.
“Vậy ông nói thử, chúng ta dối trá chỗ nào?”
Đối với câu hỏi của Lam, người kia không trả lời ngay. Màn hình cứ hiện những đoạn ba chấm đứt quảng chứng tỏ anh ta đang cực kỳ bối rối. Lam cũng không có bất ngờ, nhẹ nhàng gật đầu hài lòng rổi nhấp một ngụm bia lạnh. Trên thực tế, hắn có rất nhiều cách nhẹ nhàng hơn nhưng ai bảo người này ngây thơ đến như vậy. Ngây thơ đến độ ngu xuẩn, đến độ người ta không đành lòng nhìn, cũng đến độ khiến Lam có chút ghen ghét. Không để họ nếm trải chút sự đời, hắn thật sự không cam tâm.
“Chúng ta vẫn là người tốt đúng không?”
Người kia sau một hồi đắn đo mới biệt xuất ra một câu. Lam nhìn góc phải màn hình thấy đã 1h35 PM 6/10/2024, không chút ngần ngại mà khẳng định.
“Mọi người đều vui vẻ nên tôi chắc chắn là người tốt.”