Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 13

Dịch: Phong BụiBữa tiệc đầy tháng của Trình Tam thiếu gia bị Thương Tế Nhụy quậy nát, rất không vui vẻ. Phạm Liên cùng vợ chồng Thường Chi Tân chưa ăn cơm liền đi, khách mời từ đầu đến cuối vô duyên vô cớ nơm nớp lo sợ, bị Tư lệnh Tào hù dọa cũng sắp phát khóc.

Trình Phượng Đài cau mày, mang tức giận đi ngược dòng người. Một người giúp việc gọi hắn lại: “Nhị gia, Tư lệnh Tào chỗ đó đang chờ ngài đấy!” Trình Phượng Đài hứa sẽ tới, người giúp việc kia không yên tâm, nửa bước không rời đi theo hắn. Chủ tớ hai người đi tới hậu viện, Thương Tế Nhụy điên xong một trận, lúc này nguyên khí hao hết, thần hồn đều tan rã. Dỡ trang sức đồ trên đầu xuống rồi, chỉ là ngơ ngác ngồi trước gương, để mặc Tiểu Lai lau trang điểm trên mặt cho hắn. Những đào hát khác và cầm sư đều bị đuổi về nhà rồi, hai binh lính của Tư lệnh Tào đang canh giữ Thương Tế Nhụy, không biết muốn xử trí như thế nào.

Trình Phượng Đài đứng ở cửa, lạnh lùng kêu một tiếng: “Ông chủ Thương…”

Thương Tế Nhụy không biết có nghe thấy hay không, cũng không phản ứng gì. Tiểu Lai liếc mắt nhìn Trình Phượng Đài, phủ thêm cho Thương Tế Nhụy một tấm áo khoác ngoài, ánh mắt Thương Tế Nhụy đều là ngưng đọng lại. Trình Phượng Đài hồi tưởng dáng vẻ ngày thường của y, lại nhìn y bây giờ, cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Người giúp việc theo tới thúc giục: “Nhị gia, mau trở về đi thôi, Tư lệnh Tào còn đang nóng lòng chờ!”

Trình Phượng Đài lại trầm trầm liếc nhìn Thương Tế Nhụy, mang tức giận tới, mang giận tức giận bỏ đi.

Tư lệnh Tào nhớ đến phong quang năm xưa trên ngựa từ trên người Thương Tế Nhụy, hôm nay là cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy Trình Phượng Đài tới, đè cổ hắn, cùng hắn ăn uống một trận no say, uống say khướt, sau đó vỗ bàn đòi nhất định phải nhìn tiểu thiếu gia một chút. Trình Phượng Đài bảo bà vυ' bế con ra, Tư lệnh Tào nhìn thấy đứa trẻ nhỏ trong tã, soạt một cái móc ra một cây súng lục.

Khách khứa khắp sảnh đường đều quăng đũa đứng lên, một nha đầu còn làm vỡ một đĩa thức ăn.

Trình Phượng Đài vẫn nghĩ tới vợ chồng Thường gia, uống hai ly rượu buồn bực, trong lòng đang hết sức rối rắm, ngồi chỗ đó vẫn không nhúc nhích giơ cao ly rượu, dửng dưng nhìn súng kia, hơi có chút say: “Bắn nó đi! Bắn nó rồi anh phải đền! Đền cho em một khuê nữ.”

Tư lệnh Tào lưỡi đơ đơ nói: “Một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp biết bao, làm gì phải bắn nó!” Tư lệnh Tào quơ quơ khẩu súng trong tay: “Cái này! Đồ của nước Đức chế tạo, thứ tốt! Đi theo ông đây bảy năm, đấy! Tặng cho cháu làm lễ ra mắt! Tương lai cho nó cũng làm một Tư lệnh!” Dứt lời để bày tỏ sự yêu mến, nhéo nhéo mặt đứa trẻ, đứa trẻ nít oa một tiếng liền khóc.

Sau khi tan tiệc, Tư lệnh Tào liền cưỡng ép mang Thương Tế Nhụy đi, mang về công quán tiếp tục nhớ lại năm tháng huy hoàng của gã. Có Thương Tế Nhụy ở đó, Trình Mỹ Tâm cũng không muốn về nhà, cô sâu sắc cảm thấy bị đánh bại cùng oán phẫn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói với em trai như khóc lóc: “Edwin, cậu muốn nói thế nào đây?”

Trình Phượng Đài hỏi: “Cái gì nói thế nào?”

Trình Mỹ Tâm nói: “Cậu mang Thương Tế Nhụy tới bên cạnh Tư lệnh, bọn họ sẽ cháy lại tro tàn.”

Trình Phượng Đài hôm nay lười qua loa lấy lệ với cô: “Cháy thì cháy đi! Y một người đàn ông, anh rể cũng không thể cưới y làm vợ bé, chị sợ cái gì chứ?” Nói xong cũng tự mình trở về đi ngủ, để Trình Mỹ Tâm hận đến ói máu, trong lòng mắng không ra gì.

Trình Phượng Đài buồn bã trở lại phòng ngủ, ngã một cái lên trên giường, gối lên chăn hồi lâu không nói lời nào. Mợ Hai đã nghe chuyện phía bên ngoài, cô ngược lại không bởi vì quan hệ với anh họ mà tức giận gì nhiều, chỉ thở dài nói: “Con người Thương Tế Nhụy này…”

Trình Phượng Đài hung hãn nói tiếp: “Y chính là thiếu dạy dỗ!”

Mợ Hai biết rõ tính khí hắn, hôm nay bị Thương Tế Nhụy gây rối, sợ rằng hắn nuốt không trôi cục tức này, qua hai ngày sẽ tìm phiền toái Thương Tế Nhụy, lại sẽ huyên náo mưa gió cả thành, căng thẳng nói: “Anh không nên ra tay, người che chở y nhiều lắm! Danh tiếng y lại lớn, ồn ào khó giải quyết.”

Trình Phượng Đài cười nhạt: “Ừ. Tôi không ra tay. Tôi nói phải trái với y.”

Ngày thứ hai đúng lúc là ngày chủ nhật, Trình Phượng Đài quyết định đi thăm vợ chồng Thường gia an ủi bọn họ. Bên nhà công vụ sắp xếp cho Thường Chi Tân một nhà trọ nhà có phòng vệ sinh, hai vợ chồng son ở là rất thoải mái rồi.

Trình Phượng Đài nhấn chuông cửa hai cái, một người làm nữ mở cửa: “Tiên sinh tìm ai?”

Thường Chi Tân vừa ngủ dậy mắt nhập nhèm thắt lại dây áo ngủ, nhìn nhìn ra ngoài từ phía sau người làm nữ: “Trình tiên sinh?”

Trình Phượng Đài cười nói: “Nói rồi, là em rể, đừng gọi tiên sinh.”

Thường Chi Tân cười một tiếng, bảo Trình Phượng Đài vào nhà, mình vào phòng đổi bộ quần áo, tựa vào bên cạnh bệ cửa sổ nói chuyện cùng hắn.

Trình Phượng Đài hỏi: “Chị dâu đâu? Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

Thường Chi Tân biểu cảm hơi ngưng trọng: “Không được tốt. Ngày hôm qua huyên náo, tim khó chịu, cả đêm không ngủ, muốn rời khỏi Bắc Bình. Quá nửa đêm khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, bây giờ còn đang nghỉ ngơi.”

Trình Phượng Đài nói: “Chuyện hôm qua, thật là có lỗi. Là em thiếu chu đáo.”

Thường Chi Tân cười cười: “Cái này không trách cậu. Em rể cậu một mực ở Thượng Hải, những chuyện ở Bình Dương năm đó, cậu sao biết được.”

Trình Phượng Đài nói: “Không phải. Chuyện Bình Dương em đều nghe nói. Chỉ là không nghĩ tới Thương Tế Nhụy đến bây giờ còn canh cánh trong lòng, thậm chí huyên náo dữ như vậy, là em sơ sót coi nhẹ. Nhưng mà anh rể, lần này hai người cũng không thể giống như ở Bình Dương chịu ủy khuất liền bỏ đi cho xong như vậy, công tác trong Pháp viện có được không dễ. Thương Tế Nhụy chẳng qua là điên một chút hung hăng một chút, làm mất mặt hai người, ngoại trừ cái này ra cũng không có gì đáng sợ.”

Hắn thẳng thắn như vậy, khiến cho Thường Chi Tân nảy sinh một loại cảm giác thân thiết đối xử chân thành với nhau, bước lên trước hai bước, ngồi xuống dốc bầu tâm sự cùng hắn: “Thương Tế Nhụy, tôi là không sợ y. Nhưng mà Mộng Bình —— chị dâu cậu sợ y muốn chết!”

Trình Phượng Đài cảm thấy đây thật là chuyện bé xé ra to: “Một tên đào hát, sợ y cái gì?”

Người làm nữ lúc này bưng hai ly trà lên, Thường Chi Tân muốn nói lại thôi, phân phó cô: “Cô đi mua một ít điểm tâm, đừng mua loại rán dầu, thái thái ăn đau dạ dày. Xem xem có bánh bao chay cùng sữa đậu nành hay không.”

Người làm nữ trả lời một tiếng đi ra ngoài, Thường Chi Tân đóng chặt cửa phòng ngủ đưa cho Trình Phượng Đài một điếu thuốc, mình cũng đốt một điếu, nói: “Có một số việc, truyền đi ngược lại bị người xuyên tạc, vì vậy tôi chỉ nói với Phạm Liên, bây giờ lại nói với cậu.”

Trình Phượng Đài thận trọng gật đầu một cái.

Thường Chi Tân nhẹ giọng nói: “Năm đó ở Bình Dương, Thương Tế Nhụy cùng đám phụ nữ đanh đá trong Thủy Vân Lâu kia ép cho Mộng Bình trên dưới không cửa, tất cả hí lâu rạp hát đều không dám nhận cô, còn đòi Mộng Bình thường một số lớn tiền vi phạm hợp đồng, tiền tích góp cũng mang ra đền sạch. Mộng Bình cũng chỉ đành hát trên đường, giống như xin cơm vậy. Những điều này, chắc hẳn cậu đều biết.”

Những chi tiết này Trình Phượng Đài ngược lại thật sự không biết.

“Nhưng mà, cậu biết Thương Tế Nhụy y còn làm cái gì không? Y xúi giục côn đồ trên đường trêu đùa Mộng Bình, ngày đó tôi nếu là đến trễ, khó nói…” Thường Chi Tân nhắc tới chuyện đó liền cảm giác nghĩ mà sợ, hít một hơi khói thật sâu: “Sau đó tôi liền theo Mộng Bình hát trên đường, kéo cầm cho cô che chở cô. Thương Tế Nhụy còn không ngừng, dụ dỗ Trương đại soái phái binh tới phá sạp, đánh người. Mộng Bình bị y dọa sợ, cầu tôi mang cô rời khỏi Bình Dương. Thương Tế Nhụy bây giờ luôn miệng nói chúng tôi bỏ trốn, chúng tôi còn không phải là bị y ép sao?”

Trình Phượng Đài hỏi: “Không phải sau khi hai người rời đi, y mới đi theo Trương đại soái sao?”

Thường Chi Tân nói: “Không phải. Là y cấu kết Trương đại soái cáo mượn oai hùm trước, chúng tôi mới bị cưỡng bức rời khỏi Bình Dương. Những chuyện này, Mộng Bình còn giúp y che giấu, không muốn để cho người khác biết cơ mà.”

Trình Phượng Đài cười nói: “Y gây khó dễ với anh điều này rất bình thường. Anh rể đại nhân đừng trách em nói chuyện làm anh mất vui, y làm thịt anh cũng còn là nhẹ, mối hận đoạt vợ mà. Nhưng mà y hạ độc thủ với chị dâu, là quá tàn nhẫn, cũng có chút bỉ ổi.”

Thường Chi Tân lắc đầu cười một tiếng, búng tro thuốc lá trong tay một cái, nói: “Không có mối hận đoạt vợ. Y cùng Mộng Bình, không phải chuyện kia. Bọn họ không phải quan hệ mà bên ngoài đồn đâu.”

Trình Phượng Đài nhích người qua, cảm thấy rất kinh ngạc.

Thường Chi Tân nói: “Là thật. Thương Tế Nhụy thuở nhỏ bị bán vào Thủy Vân Lâu, là Mộng Bình một tay nuôi lớn . Y yêu Mộng Bình, chính là đứa trẻ chấp nhất yêu người lớn, yêu quá mức, thành ra biếи ŧɦái, không cho phép chị của y coi trọng người khác hơn y. Khi lần đầu tiên y nhìn thấy tôi cùng Mộng Bình ở chung với nhau, cái ánh mắt kia, thật đúng giống như muốn ăn thịt người vậy! Xông lên chỉ vào mũi tôi liền mắng ngay trên đường phố. Cậu nói xem, trên đời nào có loại em trai này, đây không phải là người điên hay sao!”

Trình Phượng Đài cau mày cười nói: “Anh tuy nói như vậy, em vẫn không tin lắm. Hoặc giả là y dậy thì muộn, có tình cảm nam nữ, nhưng chính mình lại không biết ấy chứ ?”

Tay Thường Chi Tân kẹp thuốc lá lay động qua lại mạnh, phủ định rất kiên quyết: “Tuyệt đối không phải. Y mười lăm tuổi lớn như vậy, còn thường thường ngủ cùng một chăn với Mộng Bình, gối lên ngực Mộng Bình. Hai chị em đi đâu cũng nắm tay nhau. Ăn cái gì em cắn một miếng, chị cắn một miếng. Tôi cùng Mộng Bình đến nay còn không có dính chặt đến như vậy đâu. Y nếu như thực sự tồn tại một chút ý niệm trai gái, thời điểm da thịt thân mật cũng không thể ngây thơ đến như vậy—— phải biết, đàn ông khi ý niệm nổi lên, đó là không gạt được, Mộng Bình chẳng lẽ lại không phát giác? Theo tôi thấy, trạng thái cuồng si lạ lùng đó của y hẳn là coi Mộng Bình là mẹ của mình rồi.”

Trình Phượng Đài cười rộ: “Nghe rất giống y.”

Thường Chi Tân nói: “Còn có điều càng buồn cười hơn. Sau đó gây ra náo loạn, người ngoài thăm dò y nói: Cậu không để cho sư tỷ của cậu thân thiết cùng người khác, vậy nhất định là cậu muốn làm chồng cô ấy rồi?’ Thương Tế Nhụy nói: ‘Tôi tại sao phải làm chồng chị ấy, chị ấy tại sao nhất định phải có chồng? Có chuyện gì mà chồng có thể làm, mà tôi không thể làm? Chỉ cần chị ấy nói cho tôi, tôi nhất định có thể làm được.’ Người đó còn nói: Cậu không để cho cô ấy lấy chồng, cậu cũng không muốn lấy vợ sao? Cô nam quả nữ cứ sống như vậy thôi sao?’ Y nói: ‘Được chứ sao! Chị ấy không lấy chồng, tôi cũng không lấy vợ! Chúng tôi hai người ở cùng nhau cũng có thể hạnh phúc, không cần có người khác.’ Em rể cậu nghe xem, nào chỉ là hiểu chuyện muộn, đơn giản là một kẻ cuồng si.”

Trình Phượng Đài nghe mà không ngừng lắc đầu, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy có thể hiểu. Đa số các thiên tài, ở một lãnh vực có ngộ tính cùng tài năng hơn người, thì những mặt khác nhất định phải thiếu sót một góc nào đó, hoặc là không hiểu tình cảm con người, hoặc là khó mà hòa nhập với thế giới bên ngoài, hoặc là là tính tình kỳ quặc, thậm chí còn thân thể tàn tật. Tài năng thiên bẩm của Thương Tế Nhụy ở hí khúc là không thể nghi ngờ, giống như lời báo chí bình luận y: “Tinh hồn anh phách của Lê viên ngàn năm, tụ trọn trong một người”, nếu như đồng thời còn hiểu rõ tình đời mọi mặt lả lướt nhìn chút liền thấu, há chẳng phải là tinh hoa khắp thiên hạ để một mình y chiếm hết, vậy ngược lại là không hợp lý rồi. Có thể biết trời cao công bằng, tự có phương thức thăng bằng vạn vật, y dù thế nào cũng phải có phương diện kém cỏi.

Thường Chi Tân hút một hớp khói, nói: “Thương Tế Nhụy nói ra lời như vậy, người ta liền biết y về vấn đề thất tình lục dục bẩm sinh đã kém cỏi rồi, giải thích hồi lâu, từ nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của con người nói đến tình lý, y chỉ yên lặng nghe, cũng không cãi vã với người ta, tựa hồ là đã nghe vào trong lòng, nghe rõ rồi. Không ngờ y suy tư một hồi, suy tư ra một đạo lý hồ đồ của chính mình, chạy tới thương lượng với ta và Mộng Bình rất độ lượng rằng: ‘Nếu đàn ông đàn bà thế nào cũng phải cưới gả mới tính là trải qua một đời, tôi liền miễn cưỡng cho phép hai người ở cùng nhau! Nhưng mà sư tỷ chị phải bảo đảm, chỉ có tôi mới là người quan trọng nhất trong lòng chị, Thường Chi Tân không được vượt qua tôi! Cũng không ai được vượt qua tôi! Hắn chỉ là một người ngủ cùng chị, sinh con cùng chị mà thôi!’ ”

Trình Phượng Đài “Ha” một tiếng, liên tục bật cười.

“Y ở ngay trước mặt tôi hỏi như vậy đấy! Cậu bảo Mộng Bình trả lời thế nào? Mộng Bình chỉ có thể nói: ‘Tình cảm loại chuyện này, thân bất do kỷ, chị sao có thể bảo đảm được?’ Y liền không chịu, nói Mộng Bình lừa y. Lần đó, là lần cuối cùng hội đàm ba bên giữa chúng tôi, hoàn toàn sụp đổ.” Thường Chi Tân vừa nói liền có chút giận: “Cậu nói xem có buồn cười không cơ chứ, Mộng Bình cũng không bán thân cho y, bán thân cũng không giữ được trái tim, trái tim yêu ai, dựa vào cái gì còn phải đợi y phê chuẩn?”

Trình Phượng Đài thở dài nói: “Thật ra thì, em ngược lại sắp bị cảm động bởi tình chị em nồng nhiệt này.”

Thường Chi Tân cười nói: “Nếu như y chẳng điên như thế cũng chẳng ác như thế, tôi cũng sẽ cảm thấy rất cảm động.”

Lúc này trong phòng ngủ truyền ra một vài tiếng động, đại khái là Tưởng Mộng Bình tỉnh ngủ. Thường Chi Tân dập tắt tàn thuốc muốn đi vào chăm sóc vợ, Trình Phượng Đài liền đứng dậy cáo từ anh ta.

“Chuyện hôm qua chớ để ở trong lòng.” Thường Chi Tân vỗ vỗ vai hắn: “Chúng ta gặp lại sau nhé.”

Trình Phượng Đài cười nói lời này nên là em nói mới đúng. Bắt tay với Thường Chi Tân, trong lòng thích cách nói chuyện thẳng thắn của anh, thật sự coi hắn là bạn bè rồi.

Trình Phượng Đài về nhà ăn bữa cơm trưa ngủ một giấc, liền đến buổi tối. Trời rất lạnh, tối sớm, trông trời có vẻ như sắp có tuyết, hắn ăn xong cơm tối lại muốn đi ra ngoài, Mợ Hai liền có chút không đồng ý lắm.

“Hôm nay là nhà nào làm chủ? Nhị gia, anh không thể coi việc đánh bài là chính sự đâu đấy.”

Trình Phượng Đài một chân quỳ xuống trên giường đất, cúi người hôn một cái ở trên má cô: “Chính sự của Nhị gia không phải là ăn uống vui đùa sao! Ờ phải rồi. Còn có sinh khuê nữ với mợ Hai nữa.”

Mợ Hai cười đẩy hắn ra.