Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 12

Dịch: Phong Bụi

Sắc trời đã tối, hí trong vườn hoa đã sớm mở màn. Trình Phượng Đài mang vợ chồng Thường gia đi dạo hết một lượt nhà mình, vẫn còn thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Tòa nhà này là trước đây là Thụy thân vương phủ, Phạm Liên biết đấy, tôi không thích kiểu nhà Trung Hoa, ánh sáng không tốt, lạnh. Nhưng mà mợ Hai thích, đắt bao nhiêu đi nữa cũng chỉ đành mua thôi! Anh vợ, anh biết tòa nhà này bao nhiêu tiền không? Anh nghe cũng đau lòng muốn chết! Xây thêm một tòa giống y hệt cũng đủ ấy chứ! —— thấy miệng giếng kia không? Nghe nói năm Canh Tý hồi đó, phúc tấn của Thụy vương chính là nhảy chết bên trong. Con trai tôi không nghe lời, tôi liền lấy cái này hù dọa nó. Ha ha…”

Thường Chi Tân cười chúm chím nghe, lặng lẽ hỏi Phạm Liên: “Anh ta vẫn luôn như vậy hả?”

Phạm Liên cảm thấy anh rể hôm nay so với bình thường còn không nghiêm túc hơn: “Bình thường không như vậy, hôm nay là muốn tạo dựng nhân duyên với anh.”

Thường Chi Tân cười nói: “Thật là một người thú vị, ha ha.”

Phạm Liên cười khổ: “Đúng là rất thú vị —— quá thú vị, người bình thường cũng không đỡ được sự thú vị này của anh ta.” Tiến lên chạy hai bước kéo Trình Phượng Đài: “Anh rể, thế là được rồi. Anh họ còn ở Bắc Bình ở một thời gian mà, xem nhà lúc nào mà chẳng xem được? Anh bỏ mặc khách khứa ở tiền viện, không hay lắm thì phải?”

Trình Phượng Đài hứng thú du ngoạn đang nồng, nói: “Bọn họ lo việc ăn uống vui đùa của bọn họ, có tôi hay không cũng chẳng vấn đề gì. Còn phải cần tôi bưng trà dâng nước cho bọn họ sao?” Vừa nói chợt dừng bước quay người lại, vỗ cái bộp, thất sắc nói: “Chết toi rồi! Tôi quên mất anh rể tôi ở đó rồi! Anh vợ —— ”

Phạm Liên vẫy tay đuổi hắn: “Anh họ tôi sẽ dẫn qua đó, anh mau đi đi. Chớ để Tư lệnh Tào một phát súng bắn chết anh.”

Mặc dù còn chưa đến nổi pằng người, nhưng mà sắc mặt Tư lệnh Tào quả thật đã thật sự không tốt rồi. Bởi vì trong hơn nửa tiếng đồng hồ này, Trình Phượng Đài không tới, Thương Tế Nhụy cũng không đi ra, hơn nữa cũng không có mỹ nhân ở bên cạnh nịnh nọt gã —— vợ Trình Mỹ Tâm không thể tính. Tư lệnh Tào có lúc nào bị người ta lạnh nhạt như vậy, mấy lần không nhịn được nghĩ bỏ về cho xong, Trình Mỹ Tâm đè gã lại khuyên: “Cục cưng, Edwin nhất định là bị chuyện gì trói chân rồi, chờ một chút mà. Chờ lát nữa còn mở tiệc ăn cơm mà, đến lúc đó anh phạt nặng nó hai ly.”

Lời nói này đến lần thứ năm, Trình Phượng Đài rốt cuộc treo khuôn mặt cười nịnh nọt chạy đến. Tư lệnh Tào phùng mang trợn mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hừ một cái.

Trình Phượng Đài cười nói: “Anh rể tức giận rồi? Đừng nóng giận mà! Em có một người thân thích vừa mới tới Bắc Bình, em còn bận rộn tiếp đón mà.”

Tư lệnh Tào nói: “Tiểu Phượng Nhi, mày không chu đáo, bọn họ là thân thích mày, ông đây thì không phải? ** bà nội mày!”

Trình Phượng Đài bị Tư lệnh Tào thao bà nội trên đầu môi, nụ cười trên mặt cũng không đổi, rất nịnh nọt cầm lấy hạt dẻ bóc vỏ. Tư lệnh Tào muốn nói không phải bóc nữa, ông đây ăn cả một buổi chiều, ăn đến mức đánh rắm suốt rồi. Ai ngờ Trình Phượng Đài là lột bỏ vào trong miệng mình, khiến Tư lệnh Tào cũng tức đến bật cười, cười mắng hắn đôi câu ranh con, lại thăm hỏi mẫu thân và bà ngoại hắn. Trình Phượng Đài toét miệng cười cười, không để trong lòng như thường.

Tư lệnh Tào không giận Trình Phượng Đài, bởi vì tính khí tương đắc, thực lòng thích hắn, còn thích hơn cả con trai mình. Trình Phượng Đài không giận Tư lệnh Tào, bởi vì coi gã là trưởng bối, tên lỗ mãng, núi dựa, lừa bịp vài câu, không để ý đến là được rồi.

Trình Mỹ Tâm ngửa về sau một cái, vượt qua Tư lệnh Tào nhẹ giọng hỏi em trai: “Nhà chúng ta nào còn có thân thích a? Chú Hai và mợ không phải đều ở Anh quốc sao?”

Trình Phượng Đài nói: “Không phải nhà chúng ta, là Mợ Hai bên kia, anh họ và chị dâu họ… Ai! Chính là Thường Chi Tân cùng Tưởng Mộng Bình ở Bình Dương ấy!” Vừa nói vừa hếch hếch cằm hướng một bên, Trình Mỹ Tâm nhìn sang, thấy bên người Phạm Liên kia một đôi trai tài gái sắc. Chuyện xưa ở Bình Dương Trình Mỹ Tâm có thể coi như là nửa người xem, biết rất rõ ràng. Mắt mang ý xuân nhìn Thường Chi Tân lâu một chút, thầm nghĩ anh chàng dáng dấp thật không tệ, là đàn bà khẳng định sẽ chọn anh ta, Thương Tế Nhụy chẳng khác gì đứa trẻ to xác vừa điên vừa tính tình tuỳ tiện, người đàn bà nào lại cần chứ.

Nghĩ đến đoạn tình cảm nước chảy hoa trôi thê thảm đó của Thương Tế Nhụy, Trình Mỹ Tâm mím môi cười rất đắc ý, sự đắc ý này còn chưa qua, cô liền nhớ đến một chuyện hết sức to tát, quay phắt đầu lại, cả kinh nói: “Chết mất! Thương Tế Nhụy ở chỗ này, cậu còn dám giữ bọn họ ở đây! Cậu muốn chết phải không!”

Trình Phượng Đài ngẩn người, hắn thật không có để tâm đến chuyện ân oán này: “… Trước đông đảo mọi người, chắc không thể làm ra chuyện gì đâu?”

Trình Mỹ Tâm nói: “Cậu không biết Thương Tế Nhụy. Chị cùng y ở chung một nhà gần nửa năm, hiểu rất rõ y! Y con người đó——” Trình Mỹ Tâm nhìn nhìn Tư lệnh Tào, Tư lệnh Tào phiền nhất đàn bà ở sau lưng lải nhải chuyện thị phi, không thể làm gì khác hơn là nói: “Y tính khí cũng không tốt! Hung hăng lắm!” Nhưng mà chỉ như vậy cũng không đủ để hình dung Thương Tế Nhụy, nín hồi lâu, nói: “Nếu như y muốn phát điên ấy à, bất kể cậu nơi này nhiều người hay ít người, người ngồi phía dưới là nhân vật gì, có hậu quả gì không. Y chỉ để ý đến bản thân mình thống khoái, trút giận cho đã mà thôi!”

Trình Phượng Đài cười cười ăn đồ ăn vặt: “Không phải chứ? Em thấy y rất tốt, chỉ là một đứa trẻ hay cười, không phải loại người không nói lý lẽ như mọi người nói.”

Trình Mỹ Tâm đã đoán được là hắn sẽ không tin, thở dài một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói: “Chờ xem đi.”

Đứa trẻ hay cười Thương Tế Nhụy ngâm nga hí từ ở trước gương nhìn kỹ mình, y cũng đã lấy ra hí phục và trang sức giấu kỹ đáy rương để khoác lên, đủ thấy đã nể giao tình với Trình Phượng Đài biết bao.

Thương Tế Nhụy nhìn một chút đồng hồ, chép chép miệng: “Tiểu Lai! Tôi muốn uống nước!”

Tiểu Lai run run rẩy rẩy bưng một chén nước tới, Thương Tế Nhụy cười nói: “Cô ngốc quá! Tôi trang điểm rồi làm sao còn uống được nữa, cầm ống hút tới.”

Tiểu Lai ngây ngô gật đầu ờ một tiếng, từ giỏ trà lấy ra một ống hút cắm vào trong chén trà. Thương Tế Nhụy tay chân lười cực, cúi đầu liền hút hai cái trên tay Tiểu Lai, chỉ cảm thấy chén kia ở trong tay Tiểu Lai cứ run bần bật, run mà nước gợn nhộn nhạo. Lại nhìn sắc mặt của cô, hai gò má đỏ ửng mồ hôi rịn khắp mặt, không khỏi cười nói: “Cô nha đầu này, đi theo tôi hoàng đế quân phiệt đều thấy cả rồi. Nơi này tuy là vương phủ, cũng không phải có Vương gia thật sống ở đây, cô sợ cái gì chứ?”

Tiểu Lai cúi đầu nói: “Tôi không có…”

Thương Tế Nhụy uống nước xong, lại ngâm nga đôi câu hí từ, coi bên cạnh như không có người soi gương làm một động tác, tự mình cảm thấy thật mê người.

Tiểu Lai bỗng nhiên cắn môi nói: “Ông chủ Thương, chúng ta hôm nay, đừng hát nữa!”

“Nói nhăng gì đấy? Đang yên đang lành sao lại không hát? Cô rốt cuộc làm sao?” Thương Tế Nhụy nắm cánh tay cô: “Có phải khó chịu chỗ nào hay không?”

Tiểu Lai lắc lắc đầu, tựa như cố nén cái gì xoay người đi. Một lát sau, Thương Tế Nhụy từ trong gương nhìn thấy cô vén rèm nhìn thẳng xuống dưới đài, lông mày chau lại, dáng vẻ rất sợ hãi, thật giống như dưới đài có một con hổ lớn đang ngồi.

Thương Tế Nhụy lặng lẽ đến gần, vỗ vỗ bả vai cô: “Nhìn cái gì vậy?”

Tiểu Lai kinh hô một tiếng vừa quay đầu lại, gương mặt trắng bệch cắt không còn hột máu, giống như thấy ma. Thương Tế Nhụy cảm thấy không bình thường, cũng vén rèm nhìn xuống dưới. Đầu tiên nhìn liền nhìn thấy Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cũng nhìn thấy y, nháy nháy mắt với y luôn, Thương Tế Nhụy không nhịn được cười một tiếng. Bên cạnh ngồi là Tư lệnh Tào cùng Trình Mỹ Tâm. Y nghĩ chốc lát nữa ra sân, Trình Mỹ Tâm sau khi thấy y sẽ lặng lẽ nhẫn nhịn cơn tức hay là cố gượng cười, nhưng mà Trình Mỹ Tâm lo lắng không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, tâm tư không đặt ở trên đài. Thương Tế Nhụy vừa nhìn theo ánh mắt cô về phía bên kia, người liền cứng đờ ngay tại chỗ.

Nhịp trống vang lên một điệu hát, không thấy nhân vật chính ra sân, người điều phối hí nhẹ giọng gọi y một tiếng, thế nhưng y đã sớm hồn phách bay xa, điệu gì cảnh nào cũng chẳng còn để tâm nữa.

Bao nhiêu năm chân trời góc biển rồi, không nghĩ ngày hôm nay, lại gặp nhau ở chỗ này.

Thương Tế Nhụy cảm thấy trong đầu đều là dung nham nóng bỏng, vừa nóng vừa căng, đau đến mức đầu cứ ong ong, chân cũng mềm nhũn, dựa khung cửa ngây người thật lâu mới lấy lại tinh thần. Cô sống thật không tệ, quần áo đoan trang, khuôn mặt tỏa sáng, ngồi ở phía dưới nghe y hát hí, giống như một thiếu phu nhân thượng đẳng nhà người ta vậy. Quá khứ bọn họ đứng ở cùng một sân khấu hát một vở tuồng, vui buồn khổ lạc đều chung một chỗ, khi đó viên mãn biết bao, náo nhiệt biết bao. Sau đó cô đi, đi tới dưới sân khấu, trên sân khấu chỉ còn lại một mình Thương Tế Nhụy y, cái thế giới này cũng chỉ còn lại một mình Thương Tế Nhụy y.

Cô không còn giống y cùng hát với y nữa, cô nghe y hát.

Thương Tế Nhụy đứng vững người, lòng nghĩ kỹ, hôm nay tôi liền hát cho chị một vở khó quên.

Tiểu Lai lúc trước thấy Tưởng Mộng Bình ở dưới đài, liền bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, thấy hôm nay nhất định không thể làm tốt được rồi, níu chặt tay áo Thương Tế Nhụy, khóc lóc nói: “Ông chủ Thương! Đừng ! Chúng ta đừng hát!”

Thương Tế Nhụy dùng sức gạt tay cô ra, vén rèm lên đi ra ngoài, đằng đằng đi ra đứng ở trên đài không nhúc nhích, chỉ trừng Tưởng Mộng Bình. Đôi mắt của y vốn sáng mà hữu thần, là mắt hạnh ướŧ áŧ hiếm thấy ở nam giới, bây giờ nhìn trừng trừng một người đầy ắp oán hận, Trình Phượng Đài ở phía dưới nhìn, ánh mắt kia thật giống như có thể đâm thủng tim gan người ta vậy, tàn nhẫn đến mức khiến người phát đau, thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, có thể so với tượng kim cương trợn mắt trong miếu.

Thương Tế Nhụy chậm chạp không mở miệng, hồ cầm trống nhịp đều ngừng lại, khách khứa toàn hội trường cảm thấy được có điều không ổn.

Trong khi hoàn toàn yên tĩnh, Thương Tế Nhụy bỗng nhiên cất cao giọng, nghiêm nghị hát nói:

“Đừng nghĩ tên hậu bối này sẽ cầu thực! Gả vào nhà hắn, nhiều chẳng đến nửa năm bị vứt bỏ. Lại không dám làm gì hắn, quyền giơ cước đá, đánh ngươi khóc dầm dề!

Đến lúc đó thuyền đến lòng sông mới vá đã muộn, phiền não oán thán ai. Chuyện trước nghĩ kỹ, miễn sau hối hận. Ta cũng khuyên không nổi ngươi! Chỉ đành ngày nào đó chuẩn bị cứu giúp hòn vọng phu ngươi!”

Trình Phượng Đài lòng nghĩ không đúng, đây coi là kịch gì? Làm sao nghe một chút cũng không vui vẻ vậy. Ngay sau đó liền nghe phía sau tiếng bàn ghế loảng xoảng. Tưởng Mộng Bình cả người run rẩy đứng lên đυ.ng đổ ghế, cô tựa như nhìn thấy sự vật gì kinh khủng lắm, người không ngừng lui về phía sau.

Cách bốn năm, cô cũng nhìn một cái liền nhận ra Thương Tế Nhụy, hóa trang của Thương Tế Nhụy chính là cô tay nắm tay dạy, làm sao không nhận ra. Y còn nhớ chuyện đã qua, vẫn còn hận cô, nỗi hận này đã ngấm đến tận xương, hận đến ngay cả bổn phận của đào hát cũng không cần. Năm đó ở Bình Dương, Thương Tế Nhụy ép cô đến mức muốn chết cũng không được, thể diện hoàn toàn mất sạch, ai thấy đều phải phỉ nhổ bọn họ một tiếng gian phu da^ʍ phụ. Không ngờ, cô nhịn ăn nhịn uống, chăm sóc nuôi nấng Thương Tế Nhụy bên người như em trai ruột, lúc nào cũng bảo vệ y, cưng chìu nhường nhịn y, đến lúc cuối, rốt cuộc lại là nuôi một con chó sói, một con chó sói muốn ăn thịt cô mới bỏ qua!

Những chuyện cũ không chịu nổi quay đầu nhìn lại nơi đầu đường Bình Dương kia, thoáng chốc đều trở về. Tưởng Mộng Bình thối lui chạy trốn hoảng loạn không nhìn đường, liên tiếp làm kinh động mấy người khách khác. Thường Chi Tân liền vội vàng tiến lên ôm cô vào trong ngực ôn nhu dỗ dành.

Thương Tế Nhụy ở trên đài, chỉ về phía bọn họ:

“Lễ thì làm vợ, chạy thì làm thϊếp! Ngươi còn không trở về nhà!”

Câu này, Trình Phượng Đài nghe hiểu rồi.

Tư lệnh Tào thở dài nói: “Ha! “Đầu tường mã thượng” (1)! Lão sinh của Tiểu Nhụy Nhi diễn thật trọn!”

(1)“Bùi Thiếu Tuấn Đầu tường mã thượng” (gọi tắt “Đầu tường mã thượng”) là tạp kịch Bạch Phác thời Nguyên sáng tác.

Kịch này kể về Lý gia tiểu thư Thiên Kim cùng thiếu niên Bùi gia Thiếu Tuấn du vườn vô tình gặp được, ái mộ lẫn nhau, trao đổi thư tình. Nam hỏi: “Vì ai cười chúm chím ở đầu tường?” Nữ đáp: “Đừng phụ ước hẹn hậu viên tối nay.” Hai người ước hẹn bỏ trốn, lén ngụ trong vườn hoa Bùi gia bảy năm, cuối cùng bị Bùi phụ phát hiện đuổi đi. Sau mấy lần trải qua trắc trở, mới được đoàn viên.

Kịch có ý nghĩa phản phong kiến mãnh liệt. Bùi Thiếu Tuấn, Lý Thiên Kim tự do kết hôn, phản kháng lễ giáo phong kiến “lệnh của cha mẹ, lời của bà mai”. Bọn họ không để ý đến sự chèn ép của gia trưởng, giữ vững bất khuất, biểu hiện ý chí kiên cường của thanh niên yêu cầu tự do hôn nhân và trung trinh đối với tình yêu. Sau khi Bùi Thiếu Tuấn đỗ Tiến sĩ, cha hắn liền thay đổi thái độ đối với bọn họ, điều này tiết lộ sự dối trá cùng nịnh bợ của lớp người đại diện cho lễ giáo phong kiến./

Tưởng Mộng Bình bịt tai dùng sức lắc đầu, nước mắt từng giọt lớn giọt lớn chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Chi Tân, em không muốn ở chỗ này, chúng ta trở về đi! Mau về đi!”

Thường Chi Tân đều đã đau lòng muốn chết: “Được được, chúng ta đi luôn giờ thôi. Phạm Liên! Cậu lái xe đưa tôi về!”

Ba người đang ồn ào muốn ra khỏi cửa. Tư lệnh Tào sớm đã thấy bọn họ phiền, bỗng nhiên đứng lên, rút súng bên hông ra bắn lên trời pằng một phát, sau đó chĩa họng súng vào ba người kia huơ huơ.

Trình Phượng Đài cả kinh thất sắc, đứng lên muốn đoạt súng của Tư lệnh Tào : “Anh rể! Đừng a!”

Tư lệnh Tào đẩy hắn ra, họng súng chỉ vào Tưởng Mộng Bình, nói: “Hôm nay là ngày tốt của cháu ta, ngươi con đàn bà này khóc sướt mướt cái gì? Thật con mẹ nó xui xẻo! Ngồi hết xuống cho ta! Một người cũng không được phép đi!” Vừa nói họng súng làm tư thế, lập tức có binh tới xách súng phòng thủ cửa.

Tư lệnh Tào ở Tây Bắc bên kia là hoàng đế không ngai xưng vương xưng bá, đến Bắc Bình, chỉ cần binh vẫn còn đó, gã liền vẫn là hoàng đế, ai cũng không xúc phạm nổi.

Thường Chi Tân cùng Tư lệnh Tào im lặng giằng co, trong mắt đều phun ra lửa. Phạm Liên thấp giọng khuyên anh ta: “Chi Tân! Thường Chi Tân! Nơi này cũng không phải là địa giới Bình Dương, anh cũng không phải Tam gia của Thường gia nữa! Tư lệnh Tào muốn gϊếŧ người, chẳng khác nào gϊếŧ một con côn trùng đâu. Hảo hán chớ ăn thua thiệt trước mắt, nhịn một chút đi!” Một bên dùng sức ấn bả vai anh ta xuống.

Thường Chi Tân cắn răng, ôm vợ ngồi xuống, che chắn cho cô thật kín ở trong ngực, giống như vậy là có thể ngăn cách sự làm nhục của thế giới bên ngoài, mình ngược lại ngồi thẳng tắp, trợn mắt nhìn Thương Tế Nhụy trừng trừng.

Thương Tế Nhụy cũng trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt nhuệ khí mười phần tinh quang sáng rõ. Y chọn trong rất nhiều đoạn kịch một đoạn hát cho Thường Chi Tân, giai điệu chuyển một cái, hát vang rền hữu lực:

“… Tấm da này là vỏ trên thân xác ngươi, cái dùi này là xương chân của ngươi; cái đinh này cọng lông trong buồng tim ngươi; cái gỗ bản này là răng nanh trong miệng ngươi! Hai đầu trống bịt lại đánh thủng tên lưu manh nhà ngươi, trong lúc nhất thời cũng không thể báo hết được những điều trái lương tâm ngươi từng làm! Kể lại từ đầu, rửa tai nghe ta!” (lời kịch trong “Cuồng cổ sứ” người này mượn trống để chửi Tào Tháo, kể những tội ác Tào Tháo làm)

Tư lệnh Tào thật giống như lại nhìn thấy Thương Tế Nhụy năm đó trên cổng thành Bình Dương, điên cuồng mà hăng hái. Binh lính cả thành đều khϊếp đảm run sợ, y đứng ở trong rừng súng mưa đạn thong dong ca diễn. Một Ngu Cơ, còn đỉnh thiên lập địa hơn cả Sở bá vương.

Tư lệnh Tào hô to một tiếng: ” Hay!”

Tư lệnh Tào vừa kêu hay, sĩ quan phụ tá dẫn đám đại binh bốn phía như rừng cũng khen ngợi theo, những khách khứa khác liền không dám không kêu hay, hay ở chỗ nào thì chẳng biết. Vở tuồng này người run sợ trong lòng không giải thích được nhất chính là bọn họ. Nhưng mà sự cổ động của bọn họ, đối với Thường Chi Tân Tưởng Mộng Bình không thể nghi ngờ lại là một loại vũ nhục. Tưởng Mộng Bình khóc nghẹn ngào, Thường Chi Tân ôm vai cô, vẻ mặt rất đáng sợ.

Trình Phượng Đài rất ảo não nhìn Thương Tế Nhụy, cũng không biết là nên giận hay là nên cười khổ, lòng nói đây là chuyện gì chứ thế này gọi là gì chứ…

Trình Mỹ Tâm liếc nhìn em trai âm thầm cười nhạt: Nói rồi còn gì? Thương Tế Nhụy, y thật sự là một người điên.