Pháo Hôi Không Phụng Bồi

Chương 5: Than Đá nhỏ (2)

Mục Tinh vừa tắm vừa nghĩ: giải trí Chúng Tinh càng ngày càng xuống dốc cũng không phải không có lý do, từ trên người Lý Hâm là quản lý là có thể nhìn ra không ít vấn đề.

Bọn họ không có thẩm mỹ của mình, mù quáng nghe theo cái gọi là nhu cầu thị trường, ngay cả nghệ sĩ công ty mình rốt cuộc thích hợp cái gì cũng không biết.

Thân thể này của Mục Tinh, ưu thế rõ ràng chính là ở chỗ giá trị nhan sắc thanh tú cùng khí chất trong suốt sạch sẽ, cùng với sức sống khỏe khoắn trên người đứa nhỏ lớn lên vùng sơn dã.

Lý Hâm có rất nhiều cách để tạo ra một thần tượng có phong cách khan hiếm trên thị trường.

Thế nhưng sau khi Lý Hâm có được Mục Tinh xong thì đã làm gì?

Bảo cậu giảm béo đến gầy bệnh, mài đi sức sống bừng bừng trên người cậu, để cậu trở nên mặt hoa da phấn, đắp một lớp trang điểm "Chẳng khác gì số đông trong giới giải trí", trở thành một trong hàng ngàn vạn phông nền.

Sau đó Mục Tinh tụt dốc.

Ngoại trừ một nhóm nhỏ fan tử trung vẫn đang ương ngạnh kiên trì, phần lớn fans đều thoát nhóm, càng có nhiều người biến thành antifan của Mục Tinh. Ngay cả video Mục Tinh bất ngờ nổi tiếng kia, ở trong mắt bọn họ đều biến thành một kiểu tạo độ hot có sự nhúng tay của tư bản.

Mà Lý Hâm, vừa đau lòng vì lợi ích Mục Tinh không thể mang đến cho hắn như dự đoán, vừa quy hết tất cả trách nhiệm lên người Mục Tinh. Hoàn toàn không ý thức được vấn đề của mình.

"Meo~"

Ngoài cửa phòng tắm vang lên thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Mục Tinh.

Cậu mặc quần áo vào, mở cửa.

Một con mèo như cục Than Đá màu xám đang cố gắng lay cửa, nhìn thấy Mục Tinh đi ra, vui sướиɠ ì oành một tiếng, nhảy đến bên chân hắn, "Phốc" một cái, nằm gọn ở trên mu bàn chân hắn, bất động.

Còn trọng lượng cũng không hề nhẹ.

Mục Tinh giật giật chân, không thể đem con mèo này từ mu bàn chân nhấc xuống.

Đây là con mèo xám than mà bạn cùng phòng Hứa Vấn nuôi, trong trí nhớ là một tiểu gia hỏa tính tình cao ngạo, ngay cả Hứa Vấn cũng phải dựa lúc tâm tình nó tốt mới có thể ôm một cái.

Đây là làm sao vậy?

Mèo nhỏ nằm trên chân thấy cậu không có phản ứng, lại há mồm kêu hai tiếng.

Mục Tinh không ngờ từ trong thanh âm này nghe ra vài phần thúc giục, cậu nắm thịt gáy con mèo này, đem nó xách lên ôm vào trong ngực. Tiểu gia hỏa quả nhiên không giãy dụa, vui vẻ rúc vào cổ áo của hắn ỏn ẻn kêu.

Mục Tinh nhớ lại một chút, cũng không tìm được ký ức có quan hệ tốt với nguyên thân của mèo này, đúng lúc điện thoại di động vang lên, cậu định đặt mèo lên sô pha nghe điện thoại.

"Này?"

Vạt áo trầm xuống, trên người đã có thêm một cái đồ trang sức mèo.

Cuối cùng, trong ngực Mục Tinh treo một con mèo, đi ra ngoài cầm hộp đồ ăn ngoài.

Hộp đồ ăn vặt được mở ra, mùi thơm của cháo thịt tươi xông vào mũi.

Than Đá "ưu ô" một tiếng, chen vào trong ngực của cậu.

Mục Tinh: "... đói sao?"

Cậu cảnh giác nói: "Đây là cơm tối của tao!"

Than Đá bắt lấy cổ áo của cậu, meo meo meo vài tiếng, nhìn cũng không nhìn bát cháo kia một cái.

Không phải muốn ăn cái gì đó chứ?

Mục Tinh yên tâm, con mèo này thích bám trên người cứ để tùy ý nó.

Ba người bạn cùng phòng trở về vào lúc này vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ tựa hồ đang nói chuyện gì đó, cười rất lớn.

Sau đó tiếng cười nhìn thấy Mục Tinh ngồi trong phòng khách, trong nháy mắt đột nhiên im bặt.

Cửa phòng im lặng đóng lại, bầu không khí lập tức trở nên đóng băng.

Ba người khác của MRC ngay từ đầu đã không thích Mục Tinh.

Đều là người mới, Mục Tinh từ vừa mới bắt đầu đã thu được chú ý thoát vòng.

Khi đó bất luận là cao tầng công ty hay là người quản lý, đều coi Mục Tinh là bảo bối, không che giấu chút nào thiên vị đối với cậu, đãi ngộ trong đoàn cao hơn ba người khác một đoạn.

Mục Tinh không hiểu những mớ bòng bong của giới này, chia sẻ cùng bọn họ lại còn bị xem như làm bộ làm tịch.

Đều là người mới, tuổi trẻ có tính khí, ai có thể chịu được sự đối đãi khác nhau này? Ba người rất nhanh đã bắt đầu đoàn kết, vô tình hay cố ý bài xích Mục Tinh. Chỉ là khi đó Mục Tinh đang hot, công ty cũng che chở, ba người không dám quá phận.

Mà bây giờ ba người mặc dù không tính là có độ hot cao nhưng so với tình trạng của Mục Tinh bị bôi nhọ, bị tế trên các diễn đàn hơn nhiều so với tin tức tốt. Mục Tinh biến thành một người cản trở.

Phần bài xích này, từ như có như không biến thành trắng trợn.

Đội trưởng Thường Nhất Minh vỗ vỗ vai hai người khác: "Hôm nay chúng ta vất vả rồi, mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm đi."

Hứa Vấn mặc áo khoác màu đen bên trái cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc, luyện tập sân khấu lâu như vậy, vẫn bị hủy trong tay một số người."