Pháo Hôi Không Phụng Bồi

Chương 4: Than Đá nhỏ (1)

"Tôi sớm biết tiểu bạch nhãn lang, vong ơn bội nghĩa nhà cậu không có thành thành thật thật như vẻ ngoài!"

Hắn khinh miệt nhìn Mục Tinh: "Nhưng cậu phải biết rõ, Mục Tinh, tất cả những gì cậu có hôm nay đều là dựa vào Lý Hâm tôi mới có được! Không có tôi, bây giờ cậu còn đang nghịch bùn trong khe suối ở núi lớn đấy!"

Mục Tinh nhớ lại ký ức trong đầu một chút, nghiêm túc phản bác lời nói của hắn: "Nhưng nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước là anh nắm lấy tay của tôi không chịu buông ra, cầu cạnh tôi ký hợp đồng, năn nỉ tôi vào ngành giải trí."

Lý Hâm: "..."

Bị tức đến mức độ nhất định, đầu óc ngược lại giống như tỉnh táo chút ít.

Hắn thu lại sự tức giận, dùng một loại ánh mắt ngoài ý muốn đánh giá Mục Tinh.

Người chỉ thích trầm tư suy nghĩ, cũng không có ý thức mạnh mẽ như thế được, Mục Tinh thật chỉ là đang trần thuật một sự thật.

Một người trầm mặc mềm yếu bỗng nhiên trở nên cứng rắn như vậy, thậm chí còn lật ra nợ cũ, Lý Hâm Tư nghĩ tới nghĩ lui, nhận định chỉ có một nguyên nhân: Mục Tinh có mục đích!

"Cậu muốn cái gì?" Hắn đột nhiên hỏi.

Mục Tinh kỳ quái liếc hắn một cái, cậu biết Lý Hâm này không có thiện ý gì với mình, nhưng cũng không rõ bây giờ người này lại đang suy nghĩ cái gì.

Cậu lắc đầu, không nói chuyện.

Lý Hâm thấy thế, cười lạnh nói: "Được rồi, đúng là cứng đầu!"

"Tôi không thèm cùng cậu ầm ĩ làm gì, đây quả thực là kéo thấp tu dưỡng của tôi. Nhưng Mục Tinh, cậu phải vì hành động bồng bột của mình trả giá đắt. Từ giờ trở đi, cậu không cần đi phòng tập luyện, hoạt động cũng toàn bộ ngừng lại."

Lý Hâm nhìn cũng không thèm nhìn Mục Tinh một cái, xoay người rời đi.

Hắn hôm nay phải cho Mục Tinh một bài học: Cứng đầu, là cần thực lực!

Không có độ hot, một tiểu minh tinh mờ nhạt, cũng dám ở trước mặt hắn nói lời trả treo?

...

Mục Tinh đứng trong phòng nghỉ trống rỗng, khó hiểu nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của người quản lý.

Từ phòng nghỉ đi ra ngoài, gặp được một nhân viên công tác, biết được xe của Chúng Tinh vừa mới đi rồi. Nhân viên công tác hỏi Mục Tinh có cần hỗ trợ gọi xe hay không. Mục Tinh lắc đầu cảm ơn ý tốt của đối phương.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cậu rung lên, Mục Tinh xem tin nhắn, là trợ lý Tiểu An công ty sắp xếp cho cậu gửi tới, nói Lý ca cho mình nghỉ, mấy ngày nay sẽ không lui tới.

Về phần rốt cuộc là mấy ngày, Tiểu An không nói. Đây là Lý Hâm ra oai phủ đầu với mình. Đại khái là khi nào cậu đi "nhận sai", Tiểu An sẽ đến làm việc lúc đó.

Cậu làm theo thao tác trong trí nhớ, dùng phần mềm di động gọi một chiếc xe, lúc ngồi lên xe, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận đau đến co quắp, cậu vô thức dùng tay ôm nhẹ lên bụng.

Tài xế taxi từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, Mục Tinh đội mũ nên ông ta không thấy rõ tướng mạo, nhưng từ cách ăn mặc có thể nhìn ra là một tiểu tử trẻ tuổi.

Tài xế liền hỏi cậu: "Cậu thanh niên, dạ dày cậu không thoải mái à?"

Mục Tinh vuốt vuốt bụng, không quá cao hứng ừ một tiếng.

Tài xế liền mở máy hát, nói người trẻ tuổi bây giờ, làm việc và nghỉ ngơi đều không tốt, con gái mình cũng vậy, một ngày nghỉ trong nhà ngày ngủ đêm ra, ông mắng thế nào cũng không đổi...

Mục Tinh nghiêng tai chăm chú nghe tài xế nói liên miên, cũng không cảm thấy phiền, chí ít đại thúc này nói chuyện dễ nghe hơn người quản lý trước đó nhiều.

Rất nhanh liền đến mục đích, lúc xuống xe, tài xế còn nhắc nhở cậu: "Người trẻ tuổi đi làm không cần phải liều mạng, tiền là kiếm không hết, thân thể mới là quan trọng nhất."

Mục Tinh gật đầu đồng ý: "Có đạo lý."

Đưa mắt nhìn xe taxi chạy vội rời đi, cậu xoay người đi vào tiểu khu phía sau.

Mở cửa ra, trong phòng im ắng, mấy người bạn cùng phòng khác còn chưa trở về.

Vì bồi dưỡng tình cảm và sự ăn ý, bốn thành viên của MRC ở cùng một chỗ. Đáng tiếc từ lúc bắt đầu, quan hệ của bốn người này đã không tốt lắm.

Mục Tinh tìm được hai túi sữa bột trong phòng mình, châm nước sôi, một chén lớn sữa bò nóng vào bụng, dạ dày đang co rút cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu gọi đồ ăn trên app, chờ thời gian ship đồ lại đi tắm rửa một cái.

Cởϊ qυầи áo ra Mục Tinh mới ý thức được cái thân thể này gầy bao nhiêu. Cúi đầu, dưới làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy đường cong xương sườn rõ ràng.

Lý Hâm nói gầy đi nhìn lại rất đẹp, nghiêm khắc khống chế thực đơn của cậu, buổi tối lại càng không cho phép cậu ăn món chính.

Lượng huấn luyện của công ty lớn, dinh dưỡng trong cơ thể Mục Tinh không đủ, cộng thêm áp lực tâm lý và tra tấn gấp đôi, hai năm nay cân nặng của cậu nhanh chóng giảm xuống, khí sắc cũng không tốt. Nhưng Lý Hâm còn nói như vậy rất tốt, fan hâm mộ rất thích cảm giác bệnh tật tái nhợt yếu ớt này.