Lý Khánh bắt gặp ánh mắt của Kỳ Yến Ngưng, không hiểu sao trong lòng run lên, lùi lại một bước.
Hắn ta nhận ra hành động vô thức của mình, xấu hổ giận dữ, lại nghĩ đến việc nhóm mình được phân có hai thực tập sinh nổi tiếng trong chương trình, lập tức tự tin tăng vọt, cười lạnh nói: "Được, kẻ thua cuộc sẽ biến mất khỏi chương trình này!"
Ánh mắt Kỳ Yến Ngưng đảo qua, nhìn về phía stylist còn lại. Trước đây người này chỉ có chút ác ý nhẹ nhàng với y, nhưng sau buổi quay ca khúc chủ đề, ánh mắt ghen tị của anh ta như muốn xuyên thủng Kỳ Yến Ngưng.
Người này im lặng không nói.
"Tiểu Hòa, chẳng lẽ không dám sao?" Giọng nói của Kỳ Yến Ngưng như lời thì thầm của người tình. Nhưng Lâm Hòa bị ánh mắt y khóa chặt lại cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Lý Khánh tức giận kéo kéo tay áo Lâm Hòa.
"Tôi, tôi cũng cược." Lâm Hòa hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
"Được." Kỳ Yến Ngưng dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra bấm nhẹ, "Cuộc trò chuyện vừa rồi của ba chúng ta tôi đã ghi âm lại toàn bộ, chắc hẳn hai người sẽ không phải là người nuốt lời đâu."
"Anh!" Sắc mặt Lâm Hòa trắng bệch, còn Lý Khánh tức giận đến cực điểm, nhưng lại không thể làm gì.
"Hừ, cứ chờ xem!" Thấy Kỳ Yến Ngưng dùng ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, khí thế Lý Khánh chùng xuống, cứng miệng buông một câu tàn nhẫn, kéo Lâm Hòa rời khỏi phòng trang điểm tạo hình.
Kỳ Yến Ngưng cũng liếc nhìn điện thoại, nhìn thông báo trên đó, thong dong đi về phía phòng luyện tập của hai nhóm thực tập sinh được phân cho y.
Y không can thiệp vào việc luyện tập của các thực tập sinh, chỉ lặng lẽ ngồi một góc quan sát. Vì vậy, mặc dù các thực tập sinh cảm thấy kỳ lạ về người ăn không ngồi rồi này, nhưng cũng không để ý đến y.
Tâm trí của các thực tập sinh đều đặt hết vào sân khấu.
Sân khấu công diễn đầu tiên là hình thức thi đấu hai nhóm đối kháng.
Hai nhóm thực tập sinh lựa chọn cùng một bài hát, sau khi lần lượt biểu diễn xong sẽ tiến hành PK trong nhóm, nhóm nào có số phiếu bầu chọn cao hơn sẽ trở thành người chiến thắng, nhận được thêm năm nghìn phiếu bầu chọn trong đợt bình chọn trực tuyến sau đó.
Việc bỏ phiếu trong chương trình Nhĩ Tinh không có hình thức mua sản phẩm tặng phiếu bầu hay gì khác, mà là một tài khoản một phiếu bầu chân chính, bởi vậy giá trị của nó không phải chương trình tuyển chọn nào cũng có thể sánh bằng.
Tuy năm nghìn phiếu bầu này nhìn có vẻ không nhiều, đối với các thực tập sinh top đầu gần như không phải là vấn đề gì, nhưng đối với các thực tập sinh top dưới, có thể chính là nhân tố quan trọng quyết định họ bị loại hay được ở lại.
Thêm vào đó, đây được xem như là lần đầu tiên họ được biểu diễn trên sân khấu trong chương trình này, các thực tập sinh đều rất coi trọng lần công diễn này.
Đèn ở tất cả các phòng luyện tập đều sáng từ sáng sớm đến tối mịt, tùy ý bước vào một căn phòng, đều có thể nhìn thấy các thực tập sinh đang đổ mồ hôi luyện tập.
Nhóm mà Kỳ Yến Ngưng bốc thăm trúng sẽ biểu diễn một ca khúc hip-hop tiết tấu nhanh có tên là [Dark Age]. Bài hát này là ca khúc solo làm nên tên tuổi của một vị đàn anh thần tượng, âm thanh điện tử sôi động kết hợp với rap tiết tấu nhanh, tạo cảm giác đã tai sảng khoái.
Mà lần này, tổ chương trình chương trình đã mời biên đạo múa dàn dựng lại bài hát này, biến nó thành một bài nhảy hoàn toàn tập trung vào kỹ thuật.
Lúc này, trong phòng luyện tập, các thực tập sinh nhóm B của [Dark Age] đang luyện tập theo điệu nhạc.
Họ nhảy lên, hạ xuống theo nhịp điệu của âm nhạc, rõ ràng có năm người, nhưng tiếng bước chân lại như chỉ có một.
"Dừng lại!" Thực tập sinh tóc dài buộc sau gáy nhíu mày, tạm dừng nhạc, "An Tử, động tác của cậu nhỏ quá!"
"Vâng, anh Uất." Thực tập sinh được gọi là An Tử bực bội gãi đầu, đứng tại chỗ làm lại động tác vừa rồi một lần nữa.
"Không đúng, động tác này—" Uất Minh Triết thấy cậu ấy làm vẫn sai, bèn tiến lên thị phạm trực tiếp.
"Như thế này." Hai tay cậu ta duỗi ra trong không trung, một động tác cánh tay tạo khung lớn được hoàn thành một cách mượt mà, động tác phần thân dưới cũng vô cùng hoàn mỹ, trông vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ.
"Wao!" An Tử khoa trương che miệng.
Cậu ấy biết Uất Minh Triết xếp hạng lớp A ngay từ vòng đánh giá đầu tiên, thực lực rất mạnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến người ta phải cảm thán.
Cậu ấy nhịn không được nói: "Anh Uất, mỗi lần nhìn cậu nhảy động tác kiểu này, tôi đều có cảm giác khác biệt. Ừm... Lâm Đại Ngọc múa đao lớn*?”
*Lâm Đại Ngọc là một nhân vật yếu ớt, mỏng manh và nhạy cảm trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, nhưng nếu Lâm Đại Ngọc múa đao lớn ý chỉ giống như cổ làm việc không phù hợp với khí chất của mình á.
Uất Minh Triết lập tức trừng mắt nhìn cậu ấy, những thực tập sinh khác cũng nhịn không được bật cười.
Dù sao, nhìn bề ngoài, Uất Minh Triết giống như một vị tiên quân lạnh lùng, mái tóc dài u buồn, sống mũi cao, đôi mắt sâu, mang vẻ đẹp phiêu diêu thoát tục.
Nhưng mà, dáng vẻ này dường như không mấy phù hợp với tính cách của cậu ta, luôn toát ra cảm giác gượng gạo.
"Còn tâm trí đùa giỡn, mau chóng luyện tập!" Uất Minh Triết đè nén ý định muốn nhướn mày, khẽ quát một tiếng, những người khác lần lượt nghiêm túc trở lại, tiếp tục luyện tập.
Còn Kỳ Yến Ngưng đã thu hết mọi thứ vào trong mắt, khẽ nheo mắt lại.
Có lẽ y đã có ý tưởng rồi.
Không muốn quấy rầy những thực tập sinh này, y bước ra khỏi phòng luyện tập, đi về phía nhóm còn lại. Sau khi xem xong cả hai nhóm, y trở lại phòng trang điểm tạo hình.
Lúc này, chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi công diễn.
*