Tôi Dựa Vào Tay Nghề Trang Điểm Và Tạo Hình Để Khuấy Đảo Giới Giải Trí

Chương 16

"Chào đàn anh ạ!" Một trợ lý stylist lên tiếng chào hỏi, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trong phòng. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Kỳ Yến Ngưng.

Đây là cô gái trẻ đã tham gia phỏng vấn hôm qua, Lý Cẩm Thi.

Cô học thiết kế thời trang, có thể coi là đàn em của Kỳ Yến Ngưng, kiến thức cơ bản rất vững chắc, đặc biệt nhạy cảm với màu sắc.

Trong buổi phỏng vấn, cô đã phối đồ cho một thực tập sinh. Màu đỏ cà chua và xanh lá cây, đều là những màu sắc cổ điển và đậm nét, nhưng hiệu ứng kết hợp lại bất ngờ hài hòa.

Tuy nhiên, có lẽ vì chưa hiểu rõ lắm về công việc của một stylist, cô đã theo thói quen tập trung tối đa vào việc thể hiện hiệu ứng của trang phục, khiến thực tập sinh hoàn toàn bị bộ đồ che khuất, giống như một ma-nơ-canh vậy.

Vì vậy, mặc dù rất thích bộ trang phục đó, đạo diễn vẫn lắc đầu, chuẩn bị loại cô gái trẻ non nớt này.

Nhưng Kỳ Yến Ngưng đã lên tiếng.

Y bước lên, khéo léo đeo cho thực tập sinh một chiếc kính râm to bản, mở cổ áo ra, đeo thêm một chiếc vòng cổ to bản, đồng thời vuốt tóc cậu ta ra sau thành kiểu tóc vuốt ngược—–

Cứ như vậy, khí chất của thực tập sinh đã thay đổi hoàn toàn!

Từ một ma-nơ-canh bị trang phục nuốt chửng, biến thành một ca sĩ với phong cách retro hiện đại tại sàn nhảy, khiến người ta liên tưởng đến thời đại của những ánh đèn rực rỡ và cuộc sống sôi động đó.

Mắt đạo diễn sáng rực, ánh mắt nhìn Kỳ Yến Ngưng đầy kinh ngạc.

Còn cô gái trẻ vừa rồi còn nghĩ mình sắp bị loại, suýt chút nữa đã khóc, thì lại càng sùng bái nhìn Kỳ Yến Ngưng.

Cô biết đến Kỳ Yến Ngưng, bởi vì việc năm đó sau khi đàn anh khóa trên này tốt nghiệp đã từ chối lời mời của studio thiết kế đi tham gia chương trình tuyển chọn có thể nói làm chấn động cả trường. Trong lời kể của các anh chị khóa trên, đàn anh khóa trên thường được miêu tả là đẹp trai, ấm áp, nhưng tại sao họ lại không nhắc đến...

Trình độ chuyên môn của đàn anh lại cao đến vậy?!

Đáng tiếc là, lúc đó cô không đủ can đảm để xin Fetion của Kỳ Yến Ngưng, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Buổi phỏng vấn xem như đã kết thúc trong thất bại, có lẽ sau này cô sẽ không còn gặp lại đàn anh thần kỳ này nữa.

Nhưng điều cô không ngờ tới là, tối hôm đó, cô lại nhận được điện thoại từ phía chương trình, thông báo cô đến làm việc vào hôm nay!

Dù chỉ là trợ lý stylist nhưng đối với một sinh viên mới ra trường như cô cũng là một bất ngờ lớn.

Nghe nói, là đàn anh Kỳ đã nói với đạo diễn rằng, cô rất có tiềm năng, đáng để đào tạo thành stylist. Vì vậy, cô mới được nhận vào làm việc, trở thành trợ lý của đàn anh.

"Lý Cẩm Thi, phải không?" Kỳ Yến Ngưng phớt lờ những stylist khác đang mang vẻ mặt khác nhau, y nhìn cô gái trẻ đang kích động, mỉm cười nói: "Gọi tên anh là được rồi."

"Anh, anh Kỳ." Lý Cẩm Thi vẫn không dám gọi tên, chỉ lắp bắp nói: "Tiếp theo chúng ta làm gì ạ?"

"Tiếp theo?" Kỳ Yến Ngưng nhìn vào chiếc TV lớn trong phòng nghỉ.

"Tất nhiên là xem chương trình rồi." Y nở nụ cười khó hiểu nói.

Một stylist nào đó bên cạnh khẽ cười khẩy.

"Hầu hết chúng ta đều là người mới đến." Kỳ Yến Ngưng thong thả nói, giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy run sợ, "Trước đây mọi người đều không hiểu rõ lắm về các tuyển thủ của chương trình này, lúc này, điều quan trọng nhất là phải tìm hiểu đối tượng phục vụ của chúng ta."

Ánh mắt Kỳ Yến Ngưng lướt qua từng người một, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng ánh nhìn lại sắc bén đến lạ thường, tạo cho họ một áp lực vô hình.

"Hơn nữa, chúng ta cũng chưa thực sự hiểu nhau, càng nên ngồi lại, cùng nhau tìm hiểu kỹ càng hơn, phải không nào?"

Các stylist đều im lặng, không ai biết họ đang nghĩ gì.

Nhưng Kỳ Yến Ngưng không thèm để ý, y bật TV lên, cho phát đoạn tự giới thiệu của các tuyển thủ.

"Được rồi, xem đi." Y là người đầu tiên ngồi xuống ghế sofa.

"Dạ!" Lý Cẩm Thi nhanh nhảu bê một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống sau Kỳ Yến Ngưng.

Những người khác cũng chỉ có thể chậm chạp tiến lại gần, ngồi xuống. Có người rõ ràng là không phục, ném ghế xuống đất cái rầm.

"Chậc." Kỳ Yến Ngưng đang xem video của thực tập sinh đầu tiên thì bị tiếng ồn làm phiền, nhíu mày khó chịu nhìn sang.

Không ai nhìn rõ y đã làm thế nào, khi nhìn rõ thì thấy y đã nghiêng người sang một bên, tay bóp lấy cằm của một stylist.

"Im lặng, hoặc là cút." Vẻ mặt y có chút khó chịu, lông mày hơi nhíu lại, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sắc như đao cứa vào mặt người stylist đang cúi gập người.

Dường như stylist này có chút ngây người, một lúc sau, gương mặt dần dần đỏ ửng lên một cách kỳ lạ—–

Kỳ Yến nhìn anh ta một lúc, cho đến khi mặt anh ta càng lúc càng đỏ, mới buông tay, mỉm cười khó hiểu, lấy ra một chiếc khăn tay lau ngón tay thon dài của mình.

Sau đó, y dồn toàn bộ sự chú ý vào TV.

Chỉ để lại stylist bị bóp cằm kia với vẻ mặt phức tạp khó tả.