"Sao chữ của cậu tròn thế?" Từ Tiên Xuyên cúi xuống nhìn chữ viết trên bài văn của cô.
Trước đây mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cô vẫn thường chọn cách im lặng, nhưng gần đây cô đã quyết tâm muốn mở lòng với mọi người hơn, vì đã quyết tâm rồi thì phải bắt đầu từ việc trả lời câu hỏi của người khác.
Vì vậy, cô cố gắng trả lời mặc dù vẫn còn nhiều lúng túng: "Bởi vì tôi dùng thước để luyện."
Sau khi nói xong, cô lại sợ anh nghĩ rằng mình ngu ngốc, cô lấy thước vẽ thành những nét chữ nguệch ngoạc, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Thực ra tôi cũng viết được chữ không tròn."
Sau đó Lâm Hà Y đã triển lãm cho anh xem cách cô viết chữ nguệch ngoạc trên giấy.
Từ Tiên Xuyên: "......"
"Ồ..."
Từ Tiên Xuyên nhìn vào tờ giấy nháp, không thể phân biệt được hình dạng ban đầu của chữ viết nhưng đường nét rất cứng cáp, vừa nhìn đã biết là chữ viết của một người đã có vài năm kinh nghiệm, anh ngừng lại một chút.
"Có phải cậu đã từng luyện qua thư pháp không?"
Anh cẩn thận phân biệt: "Đúng là lối viết phóng khoáng."
Đúng vậy, ông ngoại của cô viết thư pháp rất giỏi, khi còn nhỏ cô đã từng quay về quê nhà một thời gian, mẹ cô đã nhờ ông ngoại dạy cô viết thư pháp, bà hy vọng cô sẽ luyện được chữ đẹp.
Ai ngờ sau hai tháng dày công luyện tập, chữ viết của cô càng nguệch ngoạc xấu xí hơn cả lúc mới chưa học, mẹ cô nhìn thấy mà đầu hoa mắt choáng, nhưng đường nét đã được hình thành, cưỡng ép sửa chữa và luyện lại sẽ mất rất nhiều thời gian, vì vậy mẹ cô đã đăng ký cho cô một lớp học để cô tiếp tục luyện chữ, nhưng để chữ viết của cô gọn gàng sạch đẹp hơn, bà đã yêu cầu cô chỉ được viết bài tập bằng cách dùng thước, và dần dần, việc sửa chữ như vậy đã trở thành thói quen.
Thực ra chỉ có những người đã luyện viết thư pháp mới hiểu rằng, việc luyện viết thư pháp không đồng nghĩa với việc chữ viết trên bài tập của bạn sẽ đẹp, vào thời điểm đó, có một chàng trai cũng luyện viết cùng cô, và chữ viết trên bài tập của cậu ta cũng rất lộn xộn.
Từ Tiên Xuyên cũng từng học viết thư pháp, nhưng rõ ràng chữ viết của anh mới là cách viết thư pháp chuẩn, nét chữ rất mảnh mai đẹp đẽ, đó là loại chữ khi viết trên tờ bài thi sẽ khiến giáo viên trầm trồ thán phục.
Lúc này, lớp trưởng đến phát bài kiểm tra của môn Anh, Từ Tiên Xuyên liếc nhìn bài kiểm tra của Lâm Hà Y, kinh ngạc cảm thán: "Trời ơi! 145 điểm."
Lâm Hà Y cũng nhìn vào tờ bài thi của mình, bị trừ 5 điểm vì làm sai bài viết và một phần đọc hiểu.
Bài kiểm tra của Từ Tiên Xuyên cũng được phát đến tay anh, đạt 132 điểm.
Môn Anh và môn Văn có lẽ là thứ duy nhất mà cô có thể dùng để đánh bại con người tài năng này.