Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Mềm Mại Lại Bị Cưỡng Chế Ái

Quyển 1 - Chương 20

Từ Tiên Xuyên ngồi trên ghế với vẻ mặt khó chịu, bạn bè gọi anh đi chơi bóng nhưng anh lại không đi, Trương Trụ đã nhìn thấy cảnh vừa rồi, đương nhiên hiểu rõ lý do vì sao cậu ta không vui.

Từ Tiên Xuyên đạp một cái vào ghế của Trương Trụ, giả vờ lơ đãng hỏi một câu: "Người vừa rồi là ai?"

"Là Ôn Lan Sinh, học lớp 12."

Trương Trụ nói.

"Nghe nói anh ta là một vận động viên trượt băng rất tài năng, đã giành được nhiều giải thưởng, nhưng... "

Trương Trụ cẩn thận nhìn Từ Tiên Xuyên: "Nhưng tôi chưa từng nghe nói anh ta có bạn gái bao giờ, hình như anh ta rất được các bạn nữ trong trường yêu thích đó."

Ở dưới lầu, Lâm Hà Y đã thấy Lương Hoài Cẩn, anh đang đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, trên cổ anh còn đeo một chiếc khăn mặt.

Anh dùng khăn lau mồ hôi, còn cô gái kia thì cầm một chai nước uống dở, mở nắp ra rồi mới đưa cho anh.

Họ trông rất đẹp đôi, hình ảnh này giống hệt như một cặp đôi vừa mới yêu nhau.

"Gần đây Hoài Cẩn hình như sắp có người yêu rồi, về sau có lẽ sẽ không đi về cùng chúng ta nữa.”

Lan Sinh thì thầm vào tai Lâm Hà Y.

"Thật là, thằng nhóc này lại thoát ế còn nhanh hơn cả tôi, mà tôi còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều chứ!”

Lan Sinh nói bằng giọng đùa cợt.

Nhưng Lâm Hà Y lại không cười nổi, cô biết mình không có quyền cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, nhưng cái cảm giác bị hút sạch không khí này khiến cô cảm thấy không thở nổi.

Sống được 17 năm cuộc đời, ngoài trượt băng ra thì chỉ còn Hoài Cẩn là người bạn thân quan trọng nhất đối với cô, bây giờ cô đã không còn được trượt băng nữa, mà cảm giác bạn bè cũng sắp rời xa khiến cô cảm thấy thật khó chịu.

"Nhất Nhất.”

"Em làm sao vậy?"

Lan Sinh nắm chặt tay cô, cô dần lấy lại tinh thần.

"Không sao, chúng ta đi thôi.”

Cô nói với Lan Sinh.

Lâm Hà Y đôi khi cảm thấy mình thật ích kỷ, từ nhỏ đến lớn Hoài Cẩn luôn ở bên cạnh cô, khiến cô luôn đinh ninh nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi ở bên cô, điều này khiến cô không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có Hoài Cẩn.

Có thể sau này mỗi khi cô cảm thấy buồn, Hoài Cẩn sẽ không còn ở bên cạnh lo lắng cho cô nữa, mà anh sẽ ở bên người yêu.

Điều này thực ra rất bình thường, người yêu vẫn là quan hệ thân mật hơn so với bạn bè.

Lâm Hà Y nhận ra bản thân mình đã quá dựa dẫm vào Hoài Cẩn, bây giờ anh ấy đã có người yêu, cô không thể tiếp tục ỷ lại vào anh như vậy nữa.

Có lẽ...

Hoài Cẩn nói đúng, tạo hóa đã ban cho con người đôi mắt ở phía trước là muốn nhắc nhở họ phải luôn tiến về phía trước, mọi chuyện trên đời này đều có thể đổi thay, trượt băng, tình yêu của mẹ, người bạn thân nhất, những thứ mà cô từng rất phụ thuộc vào, sau khi mất đi sẽ hóa thành những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trong tim.

Lâm Hà Y, mày phải cố gắng vươn lên đi, đừng quấn lấy người bạn đáng thương của mày nữa.

Mày nên học cách mở lòng và giao tiếp với người khác nhiều hơn.