Hồ sơ nhập học của cô thực ra vẫn luôn được giữ lại, cô và Lương Hoài Cẩn học cùng một trường, chỉ là từ khi cô gia nhập đội tuyển quốc gia thì không còn đến trường nữa.
Học phí ở trường rất đắt, việc giữ lại hồ sơ nhập học đòi hỏi phải đóng phí liên tục hàng năm, mẹ cô luôn đóng khoản phí này bởi vì bà luôn muốn cô trở lại trường học.
Khi cô còn học tiểu học, thành tích học tập của cô thực sự khá tốt, mẹ cô chỉ có một đứa con gái như cô nên luôn sẵn lòng chi tiền cho cô.
Tuổi thơ của cô gắn liền với các lớp học bổ túc, vì vậy những bài học ở tiểu học luôn khiến cô có cảm giác như mình sinh ra đã có sẵn kiến thức trong đầu.
Vào thời điểm đó cô còn nhảy lớp để học ở trường trung học tốt nhất của thành phố, khi đó mẹ vẫn chưa chán ghét cô như bây giờ, dù công việc có bận rộn đến mấy nếu tối có thời gian rảnh bà sẽ ôm cô vào lòng và kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ bí.
Vốn tiếng Anh của mẹ rất tốt, khi đó mẹ sẽ ôm cô vào lòng rồi kể cô nghe câu chuyện về cô bé Lọ Lem bằng tiếng Anh, lúc đọc đến phần Lọ Lem không thể tham gia bữa tiệc vì bộ váy dự tiệc của nàng đã bị những người chị ác độc cắt nát, mà nàng chỉ biết bất lực ngồi khóc dưới gốc cây mà mẹ nàng trồng, giọng nói dịu dàng của mẹ bỗng khựng lại.
Giọng nói của mẹ hơi run lên, đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên trán cô: “Bé Nhất Nhất ơi, cục cưng của mẹ, con đừng bao giờ phải khóc để lấy được đôi giày thủy tinh đó nhé.”
Lúc đó mẹ có yêu cô không? Có lẽ là có, từ khi nào mẹ bắt đầu chán ghét cô rồi? Có lẽ là từ lúc cô ngày càng giống bố.
“Mặc cái này.”
Tưởng Tú Trăn cầm một chiếc váy được thêu viền caro màu đỏ xọc xanh dài đến tận đầu gối, ướm thử lên người cô xem có vừa không.
Trường học đã gửi đến tất cả tám bộ đồng phục, màu sắc và kiểu dáng đều khá giống nhau, nhưng mẹ cô vẫn vui vẻ lựa chọn hồi lâu.
Thật ra cô rất ít khi mặc váy, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều dành cho việc luyện tập, ngoại trừ trang phục biểu diễn trượt băng thì cô thường xuyên mặc đồ thể thao.
Nhưng kể từ khi cô xuất viện, thái độ của bà cũng tốt lên từng ngày, mối quan hệ mẹ con dường như quay về những ngày còn bé, khi đó bà vẫn hay ôm cô vào lòng và kể chuyện cho cô nghe.
Bà sẽ vui vẻ dẫn cô đi làm đẹp, sau đó còn lấy ra một đôi tất mới tinh rồi mặc lên chân cô.
Ngày hôm qua, bà còn đưa cô đến tiệm cắt tóc để chú thợ Tony chỉnh sửa lại mái tóc cho cô.
Chẳng lẽ lời chú Hoài Đặc nói là thật, cô ngày càng giống bà sao?
Nhưng mỗi lần cô tự mình soi gương, nhìn vào bản thân trong gương, thực ra cô cũng không thay đổi nhiều như thế, khuôn mặt của cô vẫn vậy, đôi mắt vẫn tròn, sống mũi vẫn cao, khuôn mặt trẻ con khiến cô trông trẻ hơn tuổi thật.
Sự thay đổi duy nhất là cô đã tăng cân, trước kia cánh tay và bắp chân cô luôn gầy còm, nhưng giờ đây đã phủ lên một lớp da trắng mịn.
Da cô đã trắng hơn, đôi mắt cũng to hơn.
Có lẽ cô thực sự đã trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cô và mẹ vẫn không giống nhau.