Thật ra ngày nào chú Hoài Đặc cũng đến để kiểm tra vết thương ở chân cho cô, chú ấy còn lấy cho cô rất nhiều loại thuốc đặc hiệu mà cô không biết, mỗi tối mẹ cô đều tới để giám sát cô uống hết số thuốc đó.
Chữ trên lọ thuốc được viết bằng tiếng Đức có tính chất chuyên ngành cao nên người có trình độ phiên dịch gà mờ như cô không tài nào hiểu nổi.
Càng lớn thì cô càng giống mẹ, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn lại mình trong gương, mắt hạnh má đào, sống mũi cao thẳng, bầu ngực nhỏ nhắn cũng bắt đầu phát triển một cách nhanh chóng.
Chú Hoài Đặc đã nói với cô, đây là hậu quả do cô ngừng tiến hành phẫu thuật thu nhỏ ngực và dùng một số biện pháp kiểm soát hình dáng cơ thể không hợp lý.
Tuy rằng Lâm Hà Y chậm hiểu, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu, cô đương nhiên biết phần lớn nguyên nhân là do thuốc đặc hiệu gây ra.
Từ bé cô đã phát triển từ rất sớm, bộ ngực phát triển nhanh chóng khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp trượt băng nên năm mười ba tuổi cô đã trộm đi phẫu thuật thu nhỏ ngực mà không nói với mẹ.
Tuy nhiên hiệu quả của ca phẫu thuật vẫn còn hạn chế, trong vòng nửa năm nữa bộ ngực sẽ phát triển lại cho nên cứ cách nửa năm cô lại đi phẫu thuật một lần, ngoài ra cô còn dùng thêm thuốc ức chế sự phát triển của bầu ngực trong thời gian dài để kéo dài thời gian phẫu thuật, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị mẹ cô phát hiện ra.
Bởi vì cô mười lăm tuổi vẫn chưa có kinh nguyệt nên ngày hôm đó mẹ cô đã dành thời gian để cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, sau khi xem kết quả xét nghiệm, bà tức giận đến mức tát vào mặt cô khi về đến nhà.
Mẹ cô yêu cầu cô đưa hết thuốc cho bà nhưng cô vẫn im lặng không nói một lời, kể từ ngày đó mẹ cô vốn không thích cô lại càng ghét cô hơn.
“Mày thật là, lúc trước đến tột cùng là vì cái gì —”
Nửa sau im bặt, bà cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Hà Y trở về trường, sức khỏe suy giảm và bộ ngực phát triển nhanh chóng khiến cô hoàn toàn không có duyên với sân thi đấu nữa, vào buổi tối cùng ngày giải nghệ, cô chỉ biết ôm cúp ngồi trong nhà vệ sinh bật khóc một hồi lâu.
Cô khóc nhiều đến mức muốn nôn mửa, vừa ói vừa bám vào bồn rửa mặt, dường như muốn đem tất cả viên thuốc đã từng uống kia đều nôn hết ra.
Trên thực tế đáng lẽ ra cô phải bị loại khỏi đội từ lâu, bởi vì cô chưa bao giờ vượt qua bài kiểm tra phát triển thể chất, những vinh dự mà cô đạt được trong những năm qua thực ra là do cô trộm được, bản thân cô có lẽ không xứng có được bất cứ điều gì.