Từ nhỏ đến lớn cô đều bị coi là không đủ xinh đẹp, bởi vì cô có một người mẹ xinh đẹp đến mức thái quá.
Thật ra cô đã học được cách làm ngơ trước những cái nhìn hoặc lời bình của người ngoài từ lâu, nhưng khi nghe được những câu nói như sát muối vào tim đến từ chính người mẹ ruột vẫn khiến lòng cô cảm thấy đau nhói.
Lần này cô dứt khoát im lặng hồi lâu, giống như đã biến thành người câm thật sự.
Khi đối mặt với Tưởng Tú Trăn, ngoại trừ im lặng ra thì cô không thể làm gì khác, cô chỉ biết luống cuống bất lực giống như đứa trẻ vẫn còn nằm trong tã lót.
Nhưng sự im lặng của cô hiển nhiên đã chọc giận bà vì vừa mới bị cô phản đối.
Tưởng Tú Trăn trực tiếp cầm lấy gối trên giường bệnh ném thẳng vào mặt cô: "Lại là bộ dạng quỷ quái này! Lâm Hà Y, con bị câm hả?!”
Dù bà có nổi giận đến mấy thì cô vẫn im lặng như cũ.
Lửa giận đã bị bùng lên nhưng lại không có chỗ phát tiết, Tưởng Tú Trăn ít nhiều vẫn là người có sĩ diện, cố nén cơn giận đóng cửa rời đi.
Từ nhỏ Lâm Hà Y liền ý thức được, Tưởng Tú Trăn không thích cô, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát.
Bởi vì cô chỉ cần ảo tưởng mình đã biến thành người vô hình thì thái độ hay cách đối xử của người khác sẽ không khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Ngay cả mẹ cũng không được.
Ha ha, có lẽ là như vậy.
Bởi vì chân bị thương cho nên Lâm Hà Y vẫn phải ngồi xe lăn, cuộc sống của cô ở trong bệnh viện rất nhàm chán, có đôi lúc huấn luyện viên sẽ mang đến cho cô những quyển sách thú vị để cô gϊếŧ thời gian.
Chữ cái tiếng Anh màu vàng nóng được khảm trên bìa đỏ làm bằng nhung.
Con người của Lâm Hà Y vốn rất nhát gan, bởi vì từ nhỏ cô đã luôn tự ti về vẻ bề ngoài của mình, cho nên hiếm khi cô xuất hiện trong tầm nhìn của người khác, mà mỗi lần trước khi lên sân khấu thi đấu, cô sẽ lật xem một trang “Ông lão và biển cả” của Hemingway, dùng tiếng Anh đọc nhẩm về một cảnh tượng trong đó, rồi tưởng tượng ra chính mình đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ phiêu lưu trên biển rộng mênh mông với những đầu sóng nhấp nhô, những vị khán giả ngoài kia đều biến thành những con cá ngừ lớn ngoài đại dương, cô sẽ chinh phục được họ như cách ông lão gan dạ dũng cảm đã làm.
“Nhất Nhất.”
Lương Hoài Cẩn cầm giỏ quà màu lam đi vào phòng bệnh của cô.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh: "Tôi còn mang theo măng cụt em thích ăn nhất, muốn tôi lột vỏ cho em không?"
Không đợi cô đáp lời, anh đã tự mình lột vỏ giúp cô.