Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Mềm Mại Lại Bị Cưỡng Chế Ái

Quyển 1 - Chương 3: Bị cưỡng chế yêu sau khi vứt bỏ trúc mã lựa chọn trời giáng

"Như vậy cũng tốt, gác lại cái đam mê vô bổ đó rồi trở lại trường học đi."

Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lâm Hà Y, Tưởng Tú Trăn, là cái tên thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí thời trang nổi tiếng quốc tế, bà là một siêu mẫu quốc tế.

Mấy tiếng trước bà mới gấp gáp chạy về từ một chương trình giải trí, chân còn mang giày cao gót thời thượng, trang phục tinh tế cùng khuôn mặt diễm lệ, bà toát lên vẻ đẹp sang trọng, nhưng đôi mày thanh tú nhíu chặt đã hiện rõ vẻ không vui:

"Lúc trước đã bảo con đừng đi học trượt băng, bây giờ đã thấy khổ chưa, lại ngã gãy chân rồi đó.”

Giọng bà không giấu nổi vẻ trách móc, pha chút lạnh lùng.

Lâm Hà Y chỉ mím môi không nói một lời, bởi vì cô biết đối phương sẽ nói gì kế tiếp, chắc chắn bà sẽ ép cô từ bỏ trượt băng và quay lại con đường học vấn.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng. Bác sĩ chỉ nói rằng cô không nên tiếp tục trượt băng ở cường độ cao, chứ không hề khẳng định cô sẽ không bao giờ trượt băng được nữa.

“Mẹ đã bàn với huấn luyện viên để con giải nghệ rồi. Bây giờ con cũng đã giành được huy chương đồng ở thế vận hội Olympic, như thế là đủ để tự hào rồi. Mẹ đã để con theo đuổi cái ước mơ hão huyền ấy lâu như thế, bây giờ là lúc con cần trở lại trường học, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Giọng nói của Tưởng Tú Trăn rất sắc lạnh, mang theo chút cứng rắn không thể không thể lay chuyển, tính cách của bà vẫn luôn như thế, cho nên mỗi lần đối mặt với bà Lâm Hà Y chỉ biết im lặng không nói câu nào.

Sống chung với mẹ ruột không có nghi ngờ, chỉ có phục tùng.

“Con không muốn…."

Nhưng lần này Lâm Hà Y lại mở miệng.

“Con không muốn giải nghệ.”

Giọng nói của cô bất giác nghẹn ngào, như muốn cố gắng bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng.

“Con vẫn còn có thể trượt….”

“Con còn có thể trượt cái gì?! Muốn trượt cho thành người què thật sao?"

Lời cắt ngang đầy giận dữ của Tưởng Tú Trăn như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng cô. Lông mày bà nhíu lại chặt hơn, đôi mắt sắc lạnh phản chiếu thất vọng lẫn tức giận:

“Con nhìn lại chính mình đi! Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến trượt băng, vậy mà ngay cả gương mặt cũng chẳng có gì nổi bật. Con không cảm thấy mình giống một con vịt xấu xí đứng lạc lõng trong hàng ngũ vận động viên trượt băng sao? Trình độ trước đây còn coi như tạm được, nhưng giờ đầu gối bị thương thành như vậy rồi, con nghĩ con lấy cái gì để cạnh tranh với người ta?”

Những lời nói cay nghiệt của mẹ như một cơn bão cuốn phăng mọi ý chí của Lâm Hà Y. Bà càng nói, cô càng thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.

So với người mẹ xinh đẹp của mình thì Lâm Hà Y càng giống người cha ruột chưa từng xuất hiện của cô hơn.

Gương mặt cô tròn trịa, ngũ quan hài hòa nhưng thiếu đi sự sắc sảo. Vẻ ngoài ấy không xấu, nếu biết cách chăm chút bản thân một tí có lẽ cô sẽ trở thành một thiếu nữ rất đáng yêu.

Thế nhưng, trong thế giới của những vận động viên trượt băng, nơi vẻ đẹp và tài năng luôn được đánh giá song hành, khuôn mặt ấy vẫn chưa đủ nổi bật. Đó là sự thật nghiệt ngã mà cô chưa bao giờ muốn đối diện.