“Mày nghĩ tao không biết mày là loại hàng gì đúng không? Mày có thấy đã đánh giá cao bản thân quá rồi không? Đến cục quản lý kí hợp đồng cam kết bảo mật rồi cút đi cho tao. Đừng để tao gặp lại mày thêm một lần nào nữa. Nếu để tao biết mày hé răng một chữ nào, đừng trách tao trực tiếp cắt đứt tuyến thể của mày!”
“Trần ca, thực xin lỗi, xin anh....”
Hắn kéo dài giọng nói nghe càng ghê tởm hơn.
“Đây là nhà tôi, trong vòng hôm nay anh mau thu dọn hết đồ đạc rồi biến đi, mùi hương trong phòng cũng phải xử lý sạch sẽ.” Dụ Bạch Dực nói một câu, lập tức xoay người đi ra khỏi nhà. Bước vào thang máy, đóng cửa.
Thang máy lạnh băng trượt xuống, phát ra tiếng kim loại cọ xát không theo quy luật.
Tin tức tố trong phòng lúc nãy quá hỗn loạn, tuyến thể sau cổ Dụ Bạch Dực bây giờ mới bắt đầu ẩn ẩn đau.
Cậu dùng sức nhắm mắt, dùng ngón tay lạnh băng đè chặt tuyến thể lại. Đầu ngón tay chạm đến vùng da thô ráp đầy vết sẹo kia, vài chỗ nhô lên bất thường giống như đang nổi lửa từ bên trong.
Sở dĩ đồng ý hẹn hò với vị phú nhị đại công tử, Trần Ứng Ninh, là bởi vì người người xung quanh đều khuyên cậu nên thử bắt đầu một mối quan hệ.
Thử cũng đã thử, Trần Ứng Ninh cũng cho cậu một bài học rút ra—— Alpha giống như động vật săn mồi bị thu hút bởi tin tức tố, mà Omega không có chút hương vị gì như cậu giống như con mồi không có lực hấp dẫn.
Dụ Bạch Dực ra khỏi thang máy, di động trong túi lại vang lên. Gọi tới chính là cô nàng vừa nói chuyện cùng cậu, nhân viên trực tiếp liên lạc với cậu ở cục quản lý.
“Alo?”
Văn Tiêu: “Tiểu Dụ, nói chuyện một chút được không”
“Được.”
“Chuyện là thế này.” Giọng nói đối phương hơi ngập ngừng một chút, “Tụi chị vừa tìm được một Alpha xứng đôi với em trong kho cơ sở dữ liệu.”
Dụ Bạch Dực: “......” Em vừa mới chia tay chưa tới mười phút.
“Hồ sơ trong hệ thống của em còn có người xứng đôi sao? Không phải lỗi chứ.” Cậu tự giễu mà kéo kéo khóe môi.
“Là thật đó Tiểu Dụ. Hơn nữa bên Alpha kia cũng đã nhận được tin tức xứng đôi, hiện tại.....” Văn Tiêu tạm dừng một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nhanh chóng nói xong, “Bên kia đề nghị một bản hợp đồng hôn nhân với em.”
Dụ Bạch Dực: “……”
Văn Tiêu: “Bên kia đã đưa ra điều kiện, rất nhiều tiền.”
Ngón tay giấu trong túi Dụ Bạch Dực chậm rãi cuộn tròn lại, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bị lý trí chiếm lấy: “Bao nhiêu?”
Văn Tiêu: “Đủ cho em giải quyết hết đống nợ, còn dư nữa là. Cũng là vì cái này nên chị mới gọi cho cưng đó.”
“Em hiểu rồi.” Dụ Bạch Dực cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, cặp lông mi mảnh dài kia ẩn ẩn run rẩy. “Khi nào chúng em gặp mặt nói chuyện?”
“Đối phương rất chủ động, đã hẹn gặp ngay tối nay.”
Dụ Bạch Dực quyết đoán nói: “Được, gửi địa chỉ cho em đi.”
—————
Khi Dụ Bạch Dực bước xuống xe taxi, còn khoảng năm phút mới đến 6 giờ.
“Tiểu Dụ!” Văn Tiêu chờ ở cửa chạy nhanh xuống bậc thang, ôm chầm lấy cậu.
Trước tiên cô sủng nịch vỗ vỗ áo khoác Dụ Bạch Dực, tiếp theo nở một nụ cười xấu xa: “Tiểu Dụ đừng sợ, chị đã nói qua với người ở văn phòng cập nhật hồ sơ rồi, lúc Trần Ứng Ninh cùng tiểu tam đi ký hồ sơ, người bên kia sẽ không để bọn họ được thoải mái đâu!”
Trên mặt Dụ Bạch Dực hiếm khi hiện ra chút chân thành ấm áp: “Cảm ơn chị.”
“Được rồi mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đây là một phòng trà tư nhân cao cấp. Sau cánh cửa là những tấm bình phong vẽ họa tiết sông núi tuyệt cảnh. Không gian yên tĩnh, không có nhiều người phục vụ đi qua đi lại, một gian phòng thể hiện rõ sự riêng tư.
Phục vụ dẫn bọn họ vào một căn phòng. Đẩy cửa ra, trước mặt đặt một chiếc bàn vuông cho bốn người, đã có hai người ngồi ở một bên.
Trong đó có một người đeo huy hiệu công tác, là người của bộ phận quản lý Alpha. Người còn lại là....
Người nọ khoảng chừng 30 tuổi, đeo gọng kính mỏng, mặc vest đầy nghiêm trang.
Văn Tiêu chào hỏi với đồng nghiệp trước, Dụ Bạch Dữ bước vào trong, ngồi đối diện với nam nhân mang mắt kính. Hai người nhìn nhau.
Dụ Bạch Dực: “Anh là……?”
“Không, tôi không phải Nghiêm Sở tiên sinh.” Anh ta đẩy đẩy mắt kinh, “Tôi là thư ký kiêm luật sư của Nghiêm tiên sinh, tên tôi là Hà Tuấn.’
Dục Bạch Dực nhíu nhíu mày: Muốn ký hợp đồng hôn nhân sao không tự mình đến?
Hà Tuấn hiểu ra suy nghĩ của cậu, giải thích nói: “Nghiêm tiên sinh đang nằm bệnh viện. Bệnh dị ứng tin tức tố của ngài ấy rất nghiêm trọng, bác sĩ nói cần phải cách ly quan sát mấy ngày.”
Dụ Bạch Dực “À” một tiếng.
Trên đường tới Văn Tiêu đã gửi thông tin của Alpha kia cho cậu.
Nghiêm Sở, con trai độc nhất của nhà sáng lập kiêm người thừa kế tập đoàn “Thịnh Phong”, từ khi học đại học đã bắt đầu tham gia vào việc của công ty, năng lực và thủ đoạn có thừa. Sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản toàn bộ tập đoàn.
Là nền tảng mạng xã hội lâu đời nhất trong nước, mười mấy năm qua Thịnh Phong giữ mãi vị trí độc tôn trong lĩnh vực của mình, mà mấy năm gần đây còn lấn sân qua các phương tiện truyền thông mới, thậm chí còn mở rộng đến phát sóng trực tiếp, trò chơi và các hoạt động kinh doanh khác.
Vị bá tổng này chỉ mới phân hóa thành Alpha ba ngày trước, ngay sau đó còn bị chẩn đoán mắc chứng bệnh dị ứng tin tức tố nghiêm trọng.
Bệnh nặng đến mức phải nằm viện sao? Vậy khó trách đối phương phải đẩy nhanh tiến trình như vậy.
Dụ Bạch Dực đi thẳng vào vấn đề: “Xin cho tôi xem bản hợp đồng.”
Hà Tuấn lấy ra một tập tài liệu, đẩy đến trước mặt Dụ Bạch Dực, ánh mắt bắt đầu dò xét đối phương.
Ngay từ giây đầu tiên bước vào phòng, hắn đã để ý tới nước da nhợt nhạt và sắc mặt không khỏe của cậu thanh niên. Hiện tại trong phòng cũng được sưởi ấm, cậu cởϊ áσ khoác, thân hình dưới lớp áo len cũng cực kỳ thon gầy.
Còn cả cặp mắt kia, xinh đẹp, lại mang vẻ chết chóc.
Một Omega không có tin tức tố, đồng thời có cấp bậc bảo hộ cao nhất trong cục quản lý.
Nghiêm gia sau khi biết kết quả xứng đôi liền cho người đi hỏi thăm xem vì sao Dụ Bạch Dực lại không có tin tức tố, câu trả lời nhận được khá thẳng thắn: Không thể nói.
Dụ Bạch Dực mở hợp đồng ra.
Hôn nhân trong vòng một năm, trong lúc kết hôn yêu cầu Dụ Bạch Dực và Nghiêm Sở phải sắm vai một cặp chồng chồng thực sự, đồng thời đảm bảo an toàn cho Nghiêm Sở vượt qua thời kỳ phân hóa đầy nguy hiểm, cũng dùng tư cách bạn đời tham gia các loại tiệc xã giao, giữ gìn hình tượng cho Nghiêm Sở.
Lấy địa vị của Nghiêm gia, làm bạn đời chính thức của anh, đối với cậu có thể thu được rất nhiều lợi ích.
Tất cả chỉ thoáng qua trong đầu Dụ Bạch Dực, ánh mắt cậu đã dán chặt vào con số bắt mắt trong bản hợp đồng.
Văn Tiêu nói không sai, nhiêu đây đủ để cậu trả hết số nợ cả gốc lẫn lãi.
Với con số khổng lồ này, tất cả gánh nặng cậu phải chịu hơn mười năm qua sẽ thành mây khói.
Dụ Bạch Dực nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, biết mình không có lý do gì để từ chối.
Cậu ngước mắt lên nhìn hai nhân viên của cục quản lý: “Nếu hợp đồng này được ký, nó cũng nằm dưới sự giám sát của cục quản lý đúng không?
Văn Tiêu nắm lấy tay cậu: “Đương nhiên.”
Như vậy cậu không cần lo Nghiêm gia phá vỡ hợp đồng.
Alpha có gì tốt đâu, coi như công việc bán thời gian đi, đôi bên cùng có lợi mà.
Dụ Bạch Dực khẽ cười nói: “Được, tôi đồng ý.”