“Là ta đẹp, hay là cậu ta đẹp?”
“Thời điểm này đừng hỏi mấy câu nhàm chán vậy chứ.”
“Hừ.”
“Em có tin tức tố, chỉ chuyện này thôi cậu ta đã thua xa em vạn dặm. Đẹp đẽ có ích gì chứ, mỗi khi đến kỳ động dục cũng chẳng khác gì cục sáp khô, anh còn không thèm chạm vào, vẫn là em ngọt ngào nhất......”
Ngay sau đó một tiếng rêи ɾỉ khó nghe vang lên.
Dụ Bạch Dực nhẹ nhàng nắm lấy then cửa.
Vừa đến cửa phòng cậu còn không dám chắc chắn, nhưng tin tức tố nồng đậm mùi muối biển kia là của Trần Ứng Ninh, giọng nói phát ra trong đó cũng là của Trần Ứng Ninh.
Giọng nói này nửa tiếng trước khi cậu ra cửa còn luôn miệng nói “Yêu em”.
Dụ Bạch Dực giật giật khóe miệng, quyết đoán đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Trong phòng nồng nặc mùi muối biển hòa quyện cùng hương kẹo sữa ngọt ngào. Hai mùi hương quấn riết lấy nhau đầy mùi mẫn giữa không trung.
Trần Ứng Ninh đưa lưng về phía Dụ Bạch Dực, chuyên tâm cày cấy phía trên, vẫn là Omega đang ngửa mặt nằm nhìn thấy cửa mở ra trước, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trần Ứng Ninh đầu tiên là bị quấy nhiễu cuộc vui, khó chịu quát “Này” một câu, sau đó mới bất giác quay đầu lại xem.
“Tiểu Dụ?! Tiểu Dụ sao em về sớm vậy?”
Trần Ứng Ninh giật mình, theo bản năng đẩy mạnh Omega đang nằm dưới thân mình ra.
Người sau bị đẩy ngã chúi vào đống chăn, nhút nhát sợ sệt cắn môi: “Bạch.... Bạch Dực ca...”
Hắn còn biết cả tên của cậu.
“Bảo bối, bảo bối nhi em nghe ta giải thích đã.” Trần Ứng Ninh nhảy xuống giường, đi tới muốn ôm Dụ Bạch Dực, trên mặt còn vẻ cợt nhả, tựa như đang nói “Để anh dỗ dành em”, không có chút sợ hãi.
Dụ Bạch Dực nhanh chân bước về sau một bước, mu bàn chân đá lên phía trước, cửa phòng ngủ “Rầm” một tiếng đập tới, phang thẳng vào giữa xương mũi Trần Ứng Ninh.
Trần Ứng Ninh hét thảm một tiếng, lòng bàn chân vừa lúc trượt dài làm hắn ngã bạch xuống đất.
“Con mẹ mày!” Trần Ứng Ninh không nhịn cơn giận liền há miệng chửi. Nhưng đối diện với tầm mắt lạnh buốt của Dụ Bạch Dực, lửa giận lại bị sự xấu hổ ăn mất mấy phần.
Omega nằm trên giường bị dọa hét mấy tiếng chói tai, quần áo cũng không thèm mặc mà bổ nhào vào người Trần Ứng Ninh, phần ngực vô tình cô ý dán dán lên người hắn, ngón tay nhỏ dài vỗ về gò má Trần Ứng Ninh: “Trần ca, có đau không....”
Nói xong hắn ngẩng đầu, mắt đỏ hồng kéo kéo góc áo Dụ Bạch Dực, giọng nói hèn mọn đến cực điểm: “Anh ơi nghe em nói. Anh đừng trách Trần ca, là em.... Là em câu dẫn anh ấy.”
Vừa nói nước mắt hắn vừa lăn dài trên má: “Bởi vì một lần trong yến hội, Trần ca uống say nên nhận nhầm em thành anh, sau đó anh ấy ôm em khóc, nói, nói....”
Dụ Bạch Dực dựa vào cạnh cửa, làn da cậu cực kỳ tái nhợt, cằm nhòn nhọt, hốc mắt sâu cùng gương mặt thon gầy có chút không bình thường.
Đôi mắt hẹp dài cùng đồng tử đen nhánh, lúc ánh mắt cậu dừng lại trên người Omega đang nằm trên giường kia, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một khối thi thể đang chờ bị pháp y tới nghiệm coi.
“Nói cái gì?”
Omega cố sức rặn ra một câu: “Anh ấy nói anh, anh không có tin tức tố.....”
Lời này của hắn, cũng có thật cũng có giả.
Đúng là hắn từng gặp Trần Ứng Ninh ở yến hội.
Lúc đó mọi người đều truyền miệng rằng vị Trần công tử này theo đuổi một người, lăn lộn nửa năm trời, hao hết tâm tư, cuối cùng mới ôm được người đẹp về dinh.
Lúc đầu hắn nghĩ mình không có cơ hội, đêm đó thậm chí còn không thèm để ý tới Trần Ứng Ninh. Nhưng ngày đó hắn đùa giỡn trong đám người làm miếng dán ức chế lỏng ra, tỏa ra một chút tin tức tố làm Trần Ứng Ninh để ý tới.
Sau này Omega thông qua lời say của hắn biết được, thì ra người mà vị Trần công tử này theo đuổi lại là một Omega không có tin tức tố, người này lại còn liên tiếp từ chối lời tỏ tình của Trần Ứng Ninh.
Đóa hoa cao lãnh xinh đẹp khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha, mà sau khi thành công, vị đại thiếu gia lại nhanh chóng chán ngấy, đối phương chẳng thể cung cấp kɧoáı ©ảʍ cùng niềm vui thích mà hắn muốn.
Bọn họ bắt đầu thường xuyên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lần này còn trực tiếp tới chim chuột trong nhà Dụ Bạch Dực để tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mong muốn của Omega giờ phút này rất rõ ràng, hắn muốn Dụ Bạch Dực hiểu rõ hiện trạng ngoan ngoãn rời khỏi đây, như vậy cơ hội gả vào Trần gia sẽ thuộc về bản thân.
Dụ Bạch Dực trong ánh mắt Omega nhu nhược kia hiện lên một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu biết đối phương căn bản không hề sợ.
Giờ phút này suy nghĩ của cậu lạnh nhạt mà bình tĩnh lạ thường, thậm chí một chút mờ mịt cũng không có.
Sau đó cậu móc di động ra nhấn một dãy số.
“Nhân viên chăm sóc khách hàng, danh sách số S12.” Cậu nói mềm mại lại dửng dưng, ngữ khí giống như đang báo tang.
Sắc mặt Trần Ứng Ninh đột nhiên thay đổi, hắn dựng người bóp lấy cánh tay Dụ Bạch Dực.
Omega bên cạnh hơi sửng sốt: "Trần Ứng Ninh đang hoảng loạn?"
“Buông tay.” Dụ Bạch Dực trầm giọng nói.
Điện thoại vang lên một tiếng “Bíp”, một giọng nữ trầm ổn truyền đến: “Tiểu Dụ?”
Cơn giận Trần Ứng Ninh đột nhiên xen lẫn một chút hoảng sợ: “Dụ Bạch Dực em mau cúp điện thoại! Em không thể......!”
“Tiểu Dụ? Em đang ở đâu? Đang gặp nguy hiểm sao?” Giọng nữ bên đầu kia điện thoại tăng cao âm lượng.
Trần Ứng Ninh nghe vậy nháy mắt sững người, Dụ Bạch Dịch thừa cơ hất người đang bám cánh tay cậu ra.
Chỉ thấy Trần Ứng Ninh hai tay giơ trên không trung, không tiếng động khoa tay múa chân xin tha với Dụ Bạch Dực.
“Em không có gặp nguy hiểm.” Dụ Bạch Dực ngoảnh mặt đi, nhìn tới chiếc giường đầy ghê tởm, “Em muốn đổi mới nội dung hồ sơ. Em chia tay, nguyên nhân là đối phương nɠɵạı ŧìиɧ.”
Người đối diện dừng một chút: “Alpha em đăng ký hẹn hò là Trần Ứng Ninh, hiện tại có đang ở bên cạnh em không?”
“Có.”
“Em biết đối tượng vụиɠ ŧяộʍ với đối phương không?”
Dụ Bạch Dực cười lạnh: “Người đó đang ở ngay đây.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại vang lên không mang theo chút cảm xúc: “Trần tiên sinh, và cả vị kia nữa.”
“Xin vui lòng đến cục quản lý an toàn ABO trong vòng một tuần để ký thỏa thuận liên quan tới cậu Dụ Bạch Dực. Nếu hai người đến đúng thời hạn, những chuyện này sẽ không đưa vào hồ sơ công khai của hai người, nhưng nếu kéo dài, nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cả hai vị, cảm ơn sự hợp tác của các vị.”
Sắc mặt Omega trắng nhách, hắn rốt cuộc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Dụ Bạch Dực có danh hiệu đặc biệt của cục quản lý, viết tắt là chữ S. Điều này có nghĩa rằng cậu là Omega có mức độ bảo vệ cao nhất.
Danh hiệu đặc biệt bảo vệ thường dành cho những người mắc bệnh hiếm hoặc tình trạng sinh lý đặc thù. Lúc trước những người này thường là các đối tượng mà chợ đen hay nhắm tới, cho nên chính phủ mới tiến hành thống nhất việc quản lý và bảo hộ cho họ.
Những người này một khi có bạn lữ, liền cần phải đến cục quản lý để đăng ký, nhận được sự giám sát gắt gao. Chia tay cũng như vậy.
Cho nên mọi người thường đều giễu cợt rằng, yêu một người có hồ sơ đặc biệt đúng là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng lỡ như chia tay vì lý do đáng hổ thẹn nào đó, thì chẳng khác nào phải chịu sự sỉ nhục của công chúng.
Tình huống của Trần Ứng Ninh hiện tại đúng là như vậy. Mà ngay cả cậu cũng.....
Nói xong cậu liền ngắt điện thoại, mọi chuyện cũng coi như được giải quyết, mặt Trần Ứng Ninh chuyển từ đỏ sang đen, biểu tình thành khẩn xin tha lúc nãy cũng biến thành bộ dạng tức muốn hộc máu.
Hắn cắn chặt khớp hàm, thớ cơ trên mặt tức đến biến dạng: “Hiện tại tao phải đến cục quản lý để chịu nhục thấy không! Vừa lòng mày chưa? Mày có bao giờ nghĩ cho tao hay không? Một câu mày cũng không cho tao giải thích, mày thích đưa chuyện riêng tư của tụi mình ra ngoài lắm hả?”
“Hồ sơ cấp S của mày có gì hay ho chứ? Là một đứa bệnh thần kinh thì có! Có biết mình bệnh không? Mày điên rồi!”
Dụ Bạch Dực bất đắc dĩ cười cười, trào phúng: “Giải thích cái gì? Tin tức tố của anh đầy cả phòng. Tôi còn không biết tuyến thể anh lợi hại đến vậy, còn tưởng anh không có khả năng đó chứ.”
Khi cậu ở bên Trần Ứng Ninh đã trải qua hai, ba lần động dục. Kết quả là lần nào cũng không được mấy dễ chịu, họ không thể giải quyết nhu cầu của nhau, đến cuối cùng ngay cả thuốc ức chế cũng không còn hiệu quả.
Trần Ứng Ninh: “Mày còn dám nói như vậy với tao? Mày chính là cái đồ Omega không có nổi tin tức tố! Tao thương tình nên mới bỏ công theo đuổi mày, ngoại trừ tao, làm gì còn ai thèm để ý tới loại phế vật như mày?!”
Hắn nói xong liền hất đổ hết đồ vật trên tủ cạnh giường, bộ dạng vừa ăn cướp vừa la làng của hắn làm Dụ Bạch Dực càng thêm ghê tởm.
Omega bên cạnh giờ phút này đã run rẩy không ngừng, tin tức tố vị kẹo sữa lại lan tràn khắp nơi.
Trần Ứng Ninh ngửi được, vậy mà trở tay cho người đang ngồi trên đất một cái tát.