Nhìn Bên Trái, Rẽ Bên Phải

Chương 17

Tả Vấn bị bệnh giống như con hổ bị nhổ răng, không tổn hại được ai, vô tình cho Du Hựu Noãn cơ hội "được dịp thể hiện". Điều này khiến cô tạm gác cảm giác tội lỗi mà thấy vui trong lòng.

Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ nồi cháo, khiến Du Hựu Noãn có cảm giác thành tựu như mình vừa làm một bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch*. Cô múc cháo ra chén, dùng nước đá để làm nguội. Cô nếm một chút, cảm thấy độ ấm thích hợp mới bưng chén ra.

*Mãn Hán Toàn Tịch: đại tiệc lớn, ban đầu là bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Du Hựu Noãn đặt chén cháo lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống bên gối, đỡ Tả Vấn đang vô cùng mệt mỏi ngồi dậy: “Dậy ăn miếng cháo nhé?"

Tả Vấn khó chịu mở mắt, nhíu mày nói: "Sao em vẫn còn ở đây?"

Du Hựu Noãn kiên nhẫn nói: "Anh bị sốt, bác sĩ Hạ đã khám cho anh rồi, anh ăn chút cháo cho ấm bụng, nửa tiếng sau thì uống thuốc."

Tả Vấn ngồi dậy xoa mi tâm: “Để tôi gọi lão Vương chở em về."

"Sắp sáng rồi, chú Vương đã đi nghỉ lâu rồi, em ngủ ngoài sô pha được không?" Du Hựu Noãn cảm giác mình đã nhún nhường hết mức, không nên so đo với người bệnh. Cô nhẫn nhịn đưa chén cháo cho Tả Vấn.

Một lúc sau, Tả Vấn mới nhận chén cháo, Du Hựu Noãn xoay đầu thầm thở phào.

Tả Vấn ăn cháo xong thì đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa. Du Hựu Noãn dọn chén muỗng, rót nước ấm cho Tả Vấn để anh uống thuốc.

Dù sao cũng là người thường xuyên rèn luyện thân thể khỏe mạnh, ngày hôm sau Tả Vấn tỉnh lại đã gần như hoàn toàn khỏe lại, Du Hựu Noãn bận rộn ở trong bếp hâm lại nồi cháo.

Thật ra, người bệnh khẩu vị nhạt nhẽo, cháo không bỏ thêm đồ ăn gì, ăn như nhai sáp. Nhưng Du Hựu Noãn tự nhận đây là món cháo do chính tay cô chủ tỉ mỉ nấu, tràn đầy tình yêu, món cá muối, vây cá gì đó không thể nào sánh bằng, Tả Vấn phải ăn no căng bụng mới được.

Nào biết Tả Vấn chỉ nhìn lướt qua bàn ăn rồi mở miệng nói: "Tôi đến công ty ăn sáng, nếu em thích thì cứ ở lại đây."

Du Hựu Noãn mừng trong lòng, còn tưởng sự săn sóc chu đáo đêm qua của cô rốt cuộc cũng đả động phần nào trái tim Tả Vấn, nào ngờ anh nói tiếp: "Tôi sẽ không quay lại đây nữa."

Thỏ khôn còn có ba hang, Tả Vấn tất nhiên không chỉ có mỗi bất động sản này.

Tả Vấn nói xong liền mở cửa ra ngoài, Du Hựu Noãn chạy đến ban công, nhìn thấy anh ra khỏi cổng khu nhà, trong lòng mang cảm giác khó tả, nhưng có lẽ vì đã có sự chuẩn bị nên cũng không thấy quá khó chịu.

Chỉ còn chén cháo lẻ loi trên bàn, Du Hựu Noãn cũng không còn tâm trạng dọn dẹp, mặc kệ cho cháo sẽ bị mốc hay có dòi, Du Hựu Noãn dứt khoát lấy túi xách ra về.

Du Hựu Noãn càn quét trung tâm thương mại một hồi thì quay về nhà, chị Huệ bước ra đón: “Cô chủ, cô có hàng chuyển phát nhanh." Chị Huệ đưa dao rọc giấy cho Du Hựu Noãn, rồi lịch sự lùi xuống.

Du Hựu Noãn thấy lạ, không biết ai gửi cho cô. Cô mở tệp hồ sơ ra, bên trong chỉ có hai tờ giấy mỏng, là thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của Tả Vấn, trong thỏa thuận có ghi toàn bộ cổ phần của anh tại tập đoàn nhà họ Du sẽ giao cho Du Hựu Noãn.

Du Hựu Noãn đứng phắt dậy, suýt nữa vấp ngã. Cô căm phẫn xé nát thỏa thuận ly hôn ngay trước mặt chị Huệ, vứt loạn xạ.

Tính toán thời gian thì hẳn là Tả Vấn vừa đến công ty đã gửi hồ sơ. Nói cách khác, những gì cô làm đêm qua không hề tác động gì đến Tả Vấn, thậm chí còn tác dụng ngược mà đẩy nhanh việc anh ký thỏa thuận ly hôn.

Du Hựu Noãn ngã ngồi trên sô pha, bi ai nghĩ, hóa ra trong lòng Tả Vấn thật sự không hề có cô.

Du Hựu Noãn lấy di động định gọi cho Tả Vấn, nhưng rồi cô chần chừ. Cô gần như có thể đoán được Tả Vấn sẽ nói gì, đại khái chắc là sẽ máy móc nói luật sư của anh sẽ giải quyết các chuyện về sau.

Du Hựu Noãn lại ngồi vào buồng lái sau hai năm, cô có mấy chiếc xe thể thao, chiếc xe cô thích nhất đã bị bốc cháy trong tai nạn xe năm đó .

"Cô chủ, cô không thể lái xe." Chị Huệ vội vàng đuổi theo.

Du Hựu Noãn đạp mạnh chân ga, cô nghĩ nếu cô chết đi, người duy nhất đau lòng vì cô chắc chỉ có mỗi chị Huệ.

Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa.

Chị Huệ nhìn chiếc xe thể thao phóng ra khỏi ga-ra như cơn gió, gấp đến độ dậm chân, tức tốc gọi điện cho Tả Vấn: “Cậu chủ, cô chủ lái xe thể thao ra ngoài rồi, cô ấy phóng nhanh lắm."

Trong phòng họp, CFO đang báo cáo với Tả Vấn, Andy viết những lời chị Huệ nói ra giấy, đưa đến trước mặt Tả Vấn.

Tả Vấn đứng lên: “Đổi ngày họp, thời gian sẽ thông báo sau." Anh lấy lại điện thoại từ tay Andy, gọi điện cho Du Hựu Noãn.