"Em tìm người trong khu nhà thay khóa giúp em." Du Hựu Noãn nói. Thật ra cô cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Cô nói cô làm mất chìa khóa không mở cửa được, chủ tiệm không hỏi han gì liền xách thùng đồ nghề đi theo cô đến căn hộ của Tả Vấn thay khóa.
Khu nhà được xây theo lối cũ, ban quản lý hầu như không làm gì, chỉ đi thu tiền rác mỗi tháng. Ngay cả cửa chống trộm cũng là kiểu cũ, chủ tiệm chưa cần đến mười phút đã thay xong khóa, Du Hựu Noãn chọn loại khóa đắt tiền nhất của tiệm cũng chỉ tốn một trăm hai mươi tệ.
Chỉ một hành động đơn giản như vậy, cô Du đã thuận lợi bước vào căn hộ của Tả Vấn.
"Cửa hàng nào?" Tả Vấn hỏi, quyết tâm ngày mai nhất định phải xử lý chủ tiệm.
Du Hựu Noãn cảm thấy chủ tiệm đã giúp cô một chuyện lớn, cô không thể bán đứng chú ấy. Cô im lặng, thẳng lưng nói: "Em là vợ anh, thay khóa cửa thì có gì không đúng chứ?"
Tả Vấn vừa định nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Du Hựu Noãn thì nuốt lại tất cả những lời định nói vào trong: “Thứ trên mặt em là gì vậy?"
Du Hựu Noãn thầm rên "thôi chết", vội vàng xoay người vào toilet rửa mặt, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lát sau cô đi ra với khuôn mặt trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc.
Nhưng dù sao khuôn mặt xấu xí nhất cũng đã bị Tả Vấn nhìn thấy, kế hoạch "mỹ nhân kế" mà Du Hựu Noãn tỉ mỉ chuẩn bị không còn sử dụng được nữa, tiếc cho bộ váy ngủ tơ tằm màu đen cô đã lựa chọn cẩn thận, ngay mông còn gắn một cục bông tròn nhỏ màu hồng rất đáng yêu.
Du Hựu Noãn nhìn quanh nhưng không thấy Tả Vấn đâu, vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy Tả Vấn vẫn chưa thay đồ đang nằm ngủ trên giường, ngay cả giày cũng chưa cởi.
Du Hựu Noãn đi qua bóp mũi giúp Tả Vấn cởi giày, kéo chăn đắp lên người cho anh, sau đó kiềm nén cảm giác mất mát trong lòng, ngồi xuống bắt đầu thực hiện tiến trình chăm sóc da hàng ngày. Nửa tiếng sau, cô bôi trét trên mặt xong lại quay đầu nhìn Tả Vấn, anh vẫn đang ngủ say sưa.
Du Hựu Noãn nghiêng đầu, cảm thấy bất thường, Tả Vấn phòng bị cô như vậy sao lại không gọi lão Vương đến đón anh chứ? Cô ngồi bên mép giường, mượn ánh đèn mờ cẩn thận quan sát Tả Vấn, lấy tay sờ trán anh.
Nóng quá!
Chẳng trách mới chín giờ tối mà Tả Vấn đã về, hóa ra anh không được khỏe. Du Hựu Noãn không tìm thấy hộp thuốc trong nhà Tả Vấn, đành phải tròng đại một chiếc áo thun dài rồi cầm chìa khóa ra ngoài.
Nhiệt kế, thuốc hạ sốt, thuốc cảm, Du Hựu Noãn xách một túi lớn quay lại căn hộ, tay chân luống cuống đo nhiệt độ cơ thể của Tả Vấn, ba mươi chín độ ba.
Nhiệt độ khá cao, Du Hựu Noãn dùng khăn lông ướt bọc nước đá đắp lên trán Tả Vấn, không dám cho Tả Vấn uống thuốc lung tung. Cô cầm di động gọi cho Hạ Quang, bác sĩ gia đình nhà họ Du. Nửa tiếng sau, Hạ Quang đến.
"Có cần đi bệnh viện không ạ?" Du Hựu Noãn đứng phía sau Hạ Quang lo lắng hỏi.
"Đừng lo, sức khỏe anh Tả vẫn ổn, chắc do thay đổi thời tiết nên bị cảm lạnh, thêm nữa mệt mỏi quá độ, uống thuốc nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ khỏe lại thôi." Hạ Quang thấp giọng nói, cất ống nghe bác sĩ. Ông ấy nhìn số thuốc Du Hựu Noãn đã mua, chọn hai loại thuốc, hướng dẫn cô liều lượng dùng.
Du Hựu Noãn nhíu mày khi nghe Hạ Quang nói bốn chữ "mệt mỏi quá độ".
"Tốt nhất là sau bữa ăn nửa tiếng hãy uống, như vậy sẽ không ảnh hưởng dạ dày." Hạ Quang chuẩn bị ra về thì quay đầu nói: “Buổi sáng đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, nếu vẫn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện thử máu."
Du Hựu Noãn gật đầu.
Khi ngủ, vẻ mặt Tả Vấn dịu dàng hơn nhiều. Thật ra khuôn mặt anh rất tuấn tú, nhưng lúc anh tỉnh táo thì lại luôn khoác một lớp lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách khiến người khác không dám lại gần.
Đầu ngón tay Du Hựu Noãn vuốt ve cánh môi Tả Vấn, người đang ngủ say bất giác nhíu mày, Du Hựu Noãn vội vàng rụt tay lại, rồi thay một chiếc khăn ướt khác đắp lên trán Tả Vấn.
Không biết Tả Vấn đã ăn tối chưa, Du Hựu Noãn đi vào bếp tìm gạo tìm nồi muốn nấu cháo. Đây không phải là việc gì khó, đối với một cô chủ mười ngón tay không dính nước vẫn có thể làm được.
Tuy Tả Vấn đang nằm trên giường khó chịu trong người, nhưng Du Hựu Noãn vẫn đeo tai nghe lắc lư theo nhạc trong bếp.