Mộng Hoàng Lương

Chương 6

Thẩm Di Châu vẫn chưa gọi điện thoại cho Lương Phong.

Anh bảo ngày mai, Lương Phong cũng thật sự cho rằng là ngày mai.

Chờ điện thoại của anh suốt cả một tuần, Lương Phong mới thấm thía được cảm giác biết rõ là không có nhưng vẫn cứ chìm sâu vào rồi tự ảo tưởng mình là độc nhất vô nhị.

Sao lời Thẩm Di Châu nói có thể là thật được?

Nhưng cô lại xem là thật mà chờ đợi cả một ngày.

Là cảm giác hư không và mờ mịt, cái suy nghĩ nhỡ đâu đã khiến cô thật sự đợi cả một ngày.

Điện thoại đặt trong túi, lúc làm việc, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lấy ra mà nhìn một chút.

Có phải đã đặt chế độ yên lặng không, có phải đã bỏ lỡ cuộc gọi nào không, có cảm giác rung hay không.

Nhưng chỉ là do anh không gọi điện thoại đến mà thôi.

Suốt một tuần trôi qua, anh không hề gọi điện thoại cho Lương Phong.

Trong khoảng thời gian đó, Nghiêm Sâm cũng có gọi điện tới hỏi cô, Lương Phong chỉ nói khoảng thời gian này chắc là Thẩm Di Châu không ở thành phố Yến nên không liên lạc với cô. Nghiêm Sâm cũng không hỏi nhiều, sau đó cúp máy.

Mãi đến ngày gặp Hạ Nhan, cô mới biết thì ra chuyện cô không câu được Thẩm Di Châu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Sao Hạ Nhan lại biết được, vì sao lại đưa ra được kết luận này?

Lương Phong không biết.

Trong lòng cô cũng mơ hồ có một chút suy nghĩ, chắc là bên cạnh anh có những người khác rồi.

Hạ Nhan thấy được, cho nên mới nói với Lương Phong cô là “Không câu được.”

Kỳ quái sao, không hề.

Thậm chí Lương Phong còn cảm thấy vô cùng bình thường.

Thật ra thì cô còn chẳng bằng Lạc Sinh.

Suy nghĩ này thật sự khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa chán nản.

Thứ bảy, Lương Phong trở về quê.

Đi xe buýt 2 tiếng, đi ngang qua quốc lộ Mạn Thủy là đến được Nghi Hương.

Tuy trời đã vào thu nhưng lúc thời tiết tốt thì nhiệt độ không khí vẫn cao như cũ.

Máy điều hòa trên xe buýt về quê bị hỏng, suốt cả đường đi toàn nhờ có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ đang mở rộng, vô cùng đáng thương.

Lúc xuống xe, lưng áo thun của Lương Phong đã ướt, cô đứng ở trạm chờ xe hút một điếu thuốc thư giãn.

Trạm chờ xe trống trải, có những người đi đường mệt nhọc kéo giỏ đi ngang qua. Mọi thứ đều mang lại cảm giác vô cùng chất phác.

Hoặc có thể nói là quê mùa.

Lương Phong ném điếu thuốc đã hút một nửa vào thùng rác rồi xoay người đi ra ngoài.

Cô tùy ý bắt một chiếc taxi, lúc về đến nhà thì thấy Lương Trân đang đứng trong sân phơi quần áo.

“Mẹ.” Lương Phong đi vào sân rồi hô lên.

Lương Trân lập tức ngẩng đầu lên: “Tiểu Phong, sao hôm nay con lại về thế?”

Trong sân, người đàn bà chừng 40, 50 tuổi lập tức thả quần áo ướt sũng trong tay xuống, hai tay lau ở hai bên vạt áo rồi đi đến chỗ của Lương Phong.

Lương Trân không cao bằng Lương Phong, nên lúc ôm bà, Lương Phong cũng phải hơi cúi người xuống.

Rõ ràng thời tiết vẫn rất ấm áp, Lương Trân cũng đã thay một cái áo lông mỏng. Trên ống tay áo có những quả bóng nhỏ xù lên, quấn quanh cổ Lương Phong nên có chút ngứa ngáy. Mùi quần áo của bà thơm tho sạch sẽ, Lương Phong vừa ngửi thấy đã muốn rơi nước mắt.

Cô ném túi lên chiếc bàn nhỏ ở trong sân, không nói nhiều liền bắt đầu tiến đến giúp bà phơi quần áo.

Lương Trân lập tức cướp lại: “Để mẹ để mẹ.”

Lương Phong đưa mắt nhìn, cô thấy trong chậu chất đầy quần áo của Thường Mãn Đức.

Cô bỏ tay ra, đứng sang một bên.

Lương Trân cầm lấy mấy bộ quần áo còn sót lại treo lên dây phơi đồ, quay đầu nói với Lương Phong: “Ba con lại đi đến ngân hàng hỏi vay tiền rồi, lát nữa sẽ về ăn cơm.”

“Ông ta không phải ba con.” Lương Phong nói.

“Tiểu Phong, con đừng nói như thế.”

Lương Phong nhìn khắp nơi, sau đó cô đi đến ngồi trên cái ghế nhỏ trong sân.

Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, trong góc còn trồng mấy chậu không biết là hoa gì.

Một dây phơi đồ dài được treo đầy những bộ quần áo vừa mới giặt thơm tho, lúc gió thổi đến có mùi thơm sạch sẽ tỏa ra.

Có thể tưởng tượng ra được cảnh tốt đẹp trước mặt, nhưng Lương Phong càng nghĩ lại càng muốn khóc hơn.

Ngay sau đó, suy nghĩ của cô lập tức có chút lên xuống, cô hỏi: “Lúc nào thì mẹ ly hôn với Thường Mãn Đức?”

Lương Trân hơi ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này, sao con lại nói mê sảng thế hả?”

Bà vừa nói vừa cất cái chậu trống không sang một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lương Phong: “Bây giờ ba con rất khó khăn, làm sao mẹ có thể bỏ ông ấy được chứ.”

“Nhưng trước kia Thường Mãn Đức cứ khăng khăng làm theo ý mình nên mang nợ, mẹ không cần áy náy.” Lương Phong gãi đúng chỗ ngứa.

“Tiểu Phong, làm người phải hiểu được cách biết ơn.”

“Vậy ông ta biết sao? Mẹ chăm sóc ông ta nhiều năm như thế, cuối cùng thì đến cả tiền chữa bệnh mà ông ta cũng chẳng chịu đưa cho mẹ, không phải sao?”

Lương Trân cau mày: “Căn bệnh này của mẹ không nghiêm trọng, cũng chẳng cần làm những việc điều trị kia đâu.”

Ai ngờ Lương Phong trực tiếp đứng dậy.

“Mẹ, trả ơn cho ông ta thôi mà phải dùng cả mạng của mẹ để trả sao? Năm đó ông ta cho chúng ta 300 ngàn, đã nhiều năm qua rồi mà vẫn chưa trả đủ sao?” Giọng cô rất mỏng nhưng sắc bén, đâm thủng sự yên lặng trong sân.

Lương Trân nhìn cô một lát, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.

“Mẹ sẽ không ly hôn với ba con đâu, con đừng khuyên mẹ nữa.”

Buổi trưa, Thường Mãn Đức từ ngân hàng trở về ăn cơm trưa. Ông ta trầm ngâm, im lặng. Hình như mọi chuyện không thuận lợi lắm. Lương Phong cũng không nói nhiều với ông ta, ăn cơm trưa xong thì muốn đi.

Buổi chiều đi xe về, trước khi đi, Lương Phong lại hỏi Lương Trân, rốt cuộc thì nợ của Thường Mãn Đức khi nào trả xong.

Nhưng Lương Trân chỉ nói không có gì: “Kỳ hạn còn đến một năm rưỡi, mẹ và ba con chắc chắn có thể trả được hết.”

“800 triệu dễ trả như thế sao?” Lương Phong lại hỏi.

Lương Trân dời mắt đi, bà nói: “Nếu công xưởng của ba con có thể làm việc trở lại thì tốt rồi.”

“Nếu như không trả nổi thì sao?”

“Sẽ không có chuyện không trả nổi.”

Đã qua nhiều năm, sự bướng bỉnh và mạnh mẽ của Lương Trân, Lương Phong đã học được từ lâu rồi, nhìn bà thì trông giống như một cây lau sậy mềm yếu có thể bị gió thổi nghiêng ngả, nhưng đã qua bao nhiêu năm thế rồi mà vẫn chưa hề bị gãy.

Cuối cùng cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể dặn dò bà thêm mấy câu rồi rời đi.

Trong trạm chờ xe trống trải, Lương Phong đang đứng ở chỗ chờ xe hút thuốc.

Ánh mặt trời buổi chiều sáng rực, cô ngẩng đầu lên, híp mắt lại, có chút choáng váng không cách nào khống chế được.

Vào lúc cô 5 tuổi, Lương Trân tái hôn với Thường Mãn Đức, mỗi người mang theo một đứa con và cùng lập một gia đình mới. Trên phương diện pháp luật, Lương Phong còn có một người anh khác cha khác mẹ, Thường Tri Viễn.

Lúc đó Lương Trân vừa ly hôn, một mình bà đưa Lương Phong đi, lẻ loi trơ trọi. Lương Trân vì kiếm tiền, không cẩn thận nên bị lừa, sau đó bị thiếu nợ 300 ngàn, bà đi trốn nợ ở khắp nơi, chỉ thiếu chút nữa là bị đánh chết. Lúc đó, 300 ngàn cũng coi như là con số lớn, là Thường Mãn Đức đã đứng ra giúp bà trả nợ, sau đó bốn người hợp lại thành một gia đình mới.

Cho nên Lương Trân vẫn luôn thấy rất biết ơn Thường Mãn Đức, cho dù ông ta rất gia trưởng, thường ở nhà chửi mắng Lương Trân, còn Lương Trân thì trở thành người vì gia đình mà vô tư hiến dâng mình thành “Nô ɭệ”, sau đó Lương Trân cũng chưa từng oán giận.

Lương Phong cũng chẳng thích người ba dượng này. Có thể cô cũng biết, nếu không có Thường Mãn Đức thì cuộc sống của hai người sẽ không tốt lắm. Cho nên trong lòng cô vẫn luôn thấy rất biết ơn đối với Thường Mãn Đức.

Nhưng vào năm Lương Phong 18 tuổi, cô tận mắt nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đưa Lương Trân đi.

Có những vết ứ máu tím đỏ chạy dài từ tay đến chân của bà, gãy xương mũi, mắt trái còn bị ứ đọng máu nghiêm trọng.

Lúc này cô mới biết, Lương Trân đã trả ơn sự “Đưa tay tương trợ” đó bằng cách nào.

Nhiều năm trôi qua như thế, chẳng qua Lương Trân vì cô mà thôi, vì chút phần ân tình năm đó mà bà vẫn luôn im lặng chịu đựng.

Mà hôm nay, Thường Mãn Đức cứ khăng khăng làm theo ý mình nên mới phải gánh một khối nợ kếch xù, khiến Lương Trân đang mang bệnh bị liên lụy sắp chết.

Hút xong một điếu thuốc, Lương Phong xoay người đi đến gần thùng rác.

Khóe mắt cô hơi đỏ lên, ánh mắt gần như xuất thần nhìn điếu thuốc vừa hút xong trong tay.

Cô muốn Lương Trân ly hôn với Thường Mãn Đức, cô muốn đưa Lương Trân rời khỏi đây.

Ném điếu thuốc vào thùng rác, Lương Phong đi vào trạm chờ xe khách tìm một dãy ghế rồi im lặng ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra.

Mở danh bạ lên, từ từ lướt xuống, cô nhanh chóng tìm được cam bergamot.

Suốt một tuần lễ, cô có thể gọi được rồi.

Sau khi bấm vào dãy số đó, Lương Phong ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Vừa cao lại còn xa xôi.

Đúng như cô đã tính, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Bên kia im lặng không nói gì.

Lương Phong hít nhẹ một hơi, ánh mắt khẽ rũ xuống, cô từ từ nói: “Anh đã lừa gạt bao nhiêu cô gái nhỏ giống vậy rồi?”

Cô chẳng còn chút háo hức nào, thậm chí còn có chút chán nản.

Lời này nói ra khỏi miệng, càng giống như chẳng hề mang theo chút mơ mộng nào.

Im lặng một lúc lâu, tim Lương Phong cũng gần như dừng lại.

Thẩm Di Châu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tâm trạng không tốt à?”

Sau đó Lương Phong cũng nhẹ nhàng cười theo, cô nói nhỏ: “Mới vừa tỉnh ngủ, mơ thấy ác mộng.”

“Lần này là mơ thấy cái gì?”

“Mơ thấy anh ở ngoài hồ cá nhìn tôi, sau đó vớt tôi ra.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh bóp chết tôi.”

Tiếng cười của Thẩm Di Châu trở nên trầm thấp nhưng ngắn ngủi. Tim Lương Phong càng đập chậm hơn, giống như đang cố gắng phân tích hàm ý trong tiếng cười của anh.

Chốc lát sau, cô nghe thấy anh nói:

“Mấy ngày nay có hơi bận, ngày kia tôi sẽ về thành phố Yến.”

Tim Lương Phong cũng hạ xuống theo, giây tiếp theo cô nhẹ giọng nói: “Được.”

Môi nhẹ nhàng mím lại, cô nuốt nửa câu sau trở về.

Cô không nên nói.

“Xế chiều sẽ đến đón em.” Anh nói.

Khóe miệng Lương Phong nhẹ nhàng cong lên: “Được.”

-

Ngày kia vẫn là tài xế đến đón, vẫn gọi cô là “Cô” như cũ.

Lương Phong thấy có chút xúc động, không ngờ cô đã không còn thấy xa lạ với chiếc xe này nữa. Khi ngồi trên xe, loại cảm giác khó chịu như ngồi trên gai nhọn đã không còn nhiều nữa.

Tài xế chở cô đi thẳng đến vùng ngoại ô của thành phố Kinh, chắc khoảng 2 tiếng sau thì dừng lại trước một biệt thự đơn độc nằm giữa sườn núi.

Phong cách địa trung hải, tường trắng cổng vòm.

Đi bộ trong đó, có một lại cảm giác xuyên qua một bóng râm.

Từ hành lang dài đi vào biệt thự là một mảnh sân cỏ lớn được cắt tỉa gọn gàng.

Ngồi giữa một đám người, Lương Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Di Châu đang dựa lưng vào ghế hút thuốc lá.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, tay trái cầm điếu thuốc, hơi nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện.

Lương Phong không kìm được mà nín thở, thấy anh nghe được tiếng động thì nghiêng đầu.

Sắc trời đã có chút tối.

Màu vàng trong suốt chiếu vào đôi mắt của anh, mí mắt đang khép hờ im lặng nhếch lên, khóe miệng anh nở một nụ cười rất nhẹ.

Anh lại đưa điếu thuốc vào trong miệng, nhìn Lương Phong rồi đưa tay phải ra.

Không biết vì lý do gì mà tim của Lương Phong lại nhảy lên.

Thật ra cô cũng không có khẩn trương như thế.

Bước chân vẫn vững vàng như cũ, cô đưa tay nắm lấy tay Thẩm Di Châu rồi ngồi xuống cạnh anh.

Đề tài vẫn tiếp tục, không bởi vì Lương Phong đến mà dừng lại.

Không đáng giá.

Thẩm Di Châu hình như rất hứng thú với chủ đề này, ánh mắt anh không dừng trên người Lương Phong quá lâu.

Chỉ một tay đã nhẹ nhàng nắm lấy cô, vô thức vuốt ve cánh tay bóng loáng của cô.

Đề tài kéo dài một lúc lâu, suy nghĩ của Lương Phong cũng dần thả lỏng, cô nửa dựa vào trong lòng Thẩm Di Châu.

Suy nghĩ làm thế nào để tiến thêm một bước.

Có người thích thú cười to.

Lương Phong cũng nhanh chóng cảm nhận được tiếng cười của Thẩm Di Châu.

L*иg ngực anh rung lên, giống như đang đập vào lưng và cổ của Lương Phong.

Cô cũng cười theo.

Cuối cùng Thẩm Di Châu cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Mặt trời đã lặn về phía chân trời, màu vàng tan ra, sau đó bao trùm cả bãi cỏ. Làn da trắng như sứ của anh cũng mang thêm một tầng màu vàng.

Anh đang rũ mắt im lặng nhìn cô.

Lương Phong như ngừng thở.

Ánh mắt gần như tập trung của anh khiến trái tim cô không tự chủ được mà loạn nhịp trước khi sự cảnh giác của cô được đánh thức.

Nhưng cũng chỉ trong một giây tiếp theo thì cô đã nghe thấy anh cười nhẹ, rũ mắt nhìn cô:

“Em tên gì?”