Nghiêm Sâm gọi điện đến.
Thẩm Di Châu rút tay ra khỏi quần áo cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ra ngoài nghe điện thoại đi.”
Lương Phong gật đầu rồi đứng lên giống như đang bị mộng du.
Trong phòng bao vẫn náo nhiệt và ồn ào như cũ. Trên bàn chơi bài hình như có người kêu ù, phát ra tiếng cười rất to.
Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa.
Nơi này giống như một chiếc hộp pandora vừa phức tạp vừa nguy hiểm.
Đẩy cửa phòng bao ra, ánh đèn nhức mắt bên ngoài hành lang lập tức chiếu vào. Lương Phong nheo mắt lại, cảm nhận được luồng khí lạnh truyền đến. Một loại cảm giác như điện giật chạy ngang qua gáy cô.
Khi hộp pandora đóng lại, cô lại trở về thế giới thật.
Lương Phong đi đến đầu bên kia hành lang thì mới nhấn nghe điện thoại.
Nghiêm Sâm hơi khó chịu: “Sao lâu thế mới nghe máy?”
“Ở chỗ của anh ta.” Lương Phong nói.
“À.” Giọng của Nghiêm Sâm lập tức trầm xuống, anh ta cười khẽ: “Tiến triển thế nào rồi?”
“Anh đến Việt Nam rồi à?” Lương Phong chuyển chủ đề bởi vì bản thân cô cũng không biết rốt cuộc thì hai người đã tiến triển đến mức nào.
“Vừa đến nơi, đang ở khách sạn nghỉ ngơi.”
Bên chỗ Nghiêm Sâm truyền đến tiếng kéo hành lý, một tiếng “Tạch” nhỏ vang lên, cô nghe thấy tiếng anh ta đang châm thuốc lá.
“Cực khổ rồi.” Lương Phong đưa mắt nhìn vào tấm thảm màu đỏ thẫm, lưng nhẹ nhàng dựa vào vách tường.
Nghiêm Sâm lại cười lớn: “Sao mệt được, là tôi cam tâm tình nguyện mà!”
Lương Phong khẽ mím môi, không để ý đến lời trêu chọc của anh ta. Cô biết anh ta có tính cách như thế nào, nói chuyện hay làm chuyện gì cũng đều có thể nói đùa được.
“Có thể tìm được không?” Cô hỏi.
“Không biết.” Nghiêm Sâm cũng không hề che giấu: “Đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với Thường Tri Viễn, lần này là nghe một người bạn nói anh ta đang ở Việt Nam nên tôi muốn đến xem một chút. Yên tâm đi, chuyện tôi đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ làm được.”
“Anh cẩn thận một chút.” Lương Phong ngừng một lát rồi nói: “Dù sao thì anh ta cũng không phải người làm ăn đàng hoàng.”
Nghiêm Sâm nhỏ giọng cười: “Đương nhiên, vả lại, tôi cũng không phải người làm từ thiện không kể công.”
Giọng của anh ta nghe rất tùy ý, nhưng Lương Phong biết rõ giữa hai người bọn họ là trao đổi sòng phẳng.
Cô không lấy được thứ Nghiêm Sâm mong muốn thì cũng đừng hòng có được thứ mà cô muốn.
“Tôi biết, anh yên tâm.” Lương Phong nói xong thì cúp điện thoại.
Ánh mắt cô chuyển đến cửa phòng đang đóng kín kia, Lương Phong im lặng hít sâu một hơi, sau đó cô vẫn xoay người đi đến chỗ đó.
Hộp pandora lại mở ra lần nữa.
Vẫn giống như lúc cô rời đi, trên bàn, người chơi đánh bài vẫn cười đùa, tức giận, mắng chửi. Mùi nước hoa, mùi thuốc lá, mùi rượu hòa lẫn vào nhau.
Ánh sáng dường như trở nên tối hơn.
Cũng có thể bởi vì cô vừa mới từ bên ngoài trở lại.
Lương Phong đi đến bên cạnh Thẩm Di Châu rồi ngồi xuống.
Lần này cô ngồi rất gần anh, phần đầu gối lộ ra ngoài của cô dán sát vào ống quần tây đậm màu của anh.
Đầu cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, giống như rất hứng thú với câu chuyện anh và người khác đang nói.
Thẩm Di Châu đang nói chuyện thì ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đôi mắt của cô đang im lặng nhìn mình.
Ở một khoảng cách rất gần, Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô.
“Nghe điện thoại xong rồi?”
Lương Phong gật đầu một cái, ánh mắt tỏ ý nói với anh: “Không tiện để tôi nghe à.”
Cô nói xong thì giả vờ muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Di Châu lại kéo cô ngồi xuống.
“Cũng không phải là chuyện gì không thể nghe được.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lương Phong, xoa xoa mấy cái: “Người em lạnh thật đấy.”
“Vẫn luôn lạnh như thế.”
Ngón tay của anh không hề dừng lại.
Lương Phong dựa vào lòng Thẩm Di Châu, ánh mắt vẫn luôn nhìn anh.
Nhưng giác quan của cô có thể biết được rõ ràng cánh tay anh đang dạo trên đầu ngón tay cô.
Cho dù trình độ chịu đựng của cô có cao đến thế nào thì chút phản ứng sinh lý này cũng không thể nào khống chế được.
Da của Lương Phong nhẹ nhàng run lên.
Khóe mắt Thẩm Di Châu hiện lên ý cười: “Cô nhạy cảm thật đấy.”
Lương Phong không biết nên nói gì, cô cảm thấy những lời này rất dễ liên tưởng thành: Cơ thể cô nhạy cảm thật.
Nhưng cô thấy được ánh mắt của Thẩm Di Châu khi nhìn cô, anh cảm thấy vui vẻ khi cô sợ run lên. Lúc anh hỏi cô có từng trải qua cảm giác đau chưa, Lương Phong hơi run lên, cô chỉ cảm thấy anh có lẽ cũng không giống những tầng lớp nông cạn kia.
Vì thế.
“Ừ.”
Cô khẽ gật đầu: “Mẹ tôi cũng nói tôi như thế. Không chỉ là cơ thể, mà suy nghĩ cũng như thế.”
Đầu ngón tay Thẩm Di Châu đi đến gò má cô, lúc nghe cô nói chuyện thì anh từ từ vén tóc cô ra sau tai.
“Thật tốt.” Anh nói xong thì xoay người qua nói chuyện với người bên cạnh.
Tim Lương Phong đập nhanh hơn.
Anh có hài lòng với câu trả lời cho câu hỏi khi nãy không, vừa nãy anh nói “Thật tốt” là có ý gì?
Lương Phong vẫn tựa đầu vào vai anh như cũ.
Rõ ràng từng tấc trên cơ thể của cô đều đang ngồi vững vàng trên đất, nhưng vì sao cô lại có cảm giác như đang bị gió thổi bay và có thể rơi khỏi vách đá bất kỳ lúc nào thế này?
Cô đưa mắt nhìn gò má của Thẩm Di Châu.
Khi anh nói chuyện với mọi người thì nụ cười vẫn luôn hiện trên môi, nhưng cô chưa từng nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Giống như bóng của ánh trăng, trong sáng và rõ ràng.
Đưa tay ra, nhưng chỉ có thể mò được cái lạnh thấu xương.
Bên tai cô có tiếng gió khẽ thổi qua.
Nhưng cô lại tự nguyện đứng trên sợi dây thép treo cao này.
Bước chân đầy run rẩy.
Cũng là cô cam tâm tình nguyện.
Thẩm Di Châu không ở đây lâu, lúc sau anh nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh không có thay đổi gì nhiều nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Lương Phong rồi nói muốn đưa cô về nhà.
Lương Phong gật đầu, sau đó cô đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Tài xế vẫn gọi cô là “Cô.”
Nhưng lần này Lương Phong vui vẻ đón nhận.
Một lần nữa ngồi bên cạnh Thẩm Di Châu, Lương Phong đã không còn mờ mịt không biết phải làm gì mà chỉ dựa vào cửa xe như lần trước.
Nhưng cô vẫn chưa dám dán sát vào người Thẩm Di Châu.
Đầu cô nhẹ nhàng ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Di Châu.
Trong khoang xe tối tăm, những ánh đèn neon từ bên ngoài chậm rãi chiếu vào, anh khép hờ mắt, ánh sáng dịu dàng lướt trên đôi mắt đen láy của anh.
Cho dù là lúc nói chuyện với mọi người trong phòng bao thì thật ra anh cũng giống như bây giờ.
Là loại cảm giác như người ngoài cuộc không quan tâm đến chuyện gì.
Nụ cười và giọng nói của anh giống như một nơi trú ẩn mang đến cảm giác an toàn cho những người xung quanh.
Mây mù vây quanh.
Cô biết, đó là giả.
Chỉ có những cảm xúc lướt qua da cô mới là thật, run rẩy là thật, sợ hãi là thật, cảm giác đau cũng là thật.
Trong xe có hệ thống sưởi ấm ẩn, nhưng đến gần chỗ anh vẫn có cảm giác lạnh.
Ánh đèn pha nhức mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lương Phong híp mắt lại, ngả người về phía sau, trong lòng cô bỗng nhiên lại thấy sợ hãi.
Cô nhìn anh bao lâu rồi?
Tim lặng lẽ đập nhanh hơn.
Lương Phong rũ mắt xuống.
Yên lặng một lát, nghe thấy giọng nói từ bên cạnh truyền đến:
“Không nhìn nữa sao?”
Lương Phong ngẩng đầu lên, Thẩm Di Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Trong không gian mờ tối, đôi mắt đen của anh vẫn trong veo như trước, giống như buổi chiều lần đầu tiên hai người gặp nhau.
“... Nhìn cũng vô ích thôi.” Lương Phong đón nhận ánh mắt ấy, giọng nói như đang nỉ non.
Chân cô bắt chéo, giờ phút này, mũi bàn chân cô đang ở cạnh bắp chân anh.
“Vì sao lại vô ích?” Ánh mắt người đàn ông nhẹ nhàng lướt trên người cô, giọng nói cũng chầm chậm theo bóng đêm.
Càng giống như đang phối hợp với cô.
Ánh mắt Lương Phong yên tĩnh nhìn mũi chân mình.
Từ từ đung đưa, theo tốc độ xe chạy.
“Nhìn... Cũng chẳng biết lần sau gặp lại anh là lúc nào?”
Cô vẫn cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Trong đêm tối, mái tóc dài màu đỏ của cô như một ly Margarita đẫm máu mang lại cảm giác rất quyến rũ, phủ lên đôi vai trắng nõn, tạo thành một loại tương phản mãnh liệt.
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô một lát rồi anh cười và nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho em.”
Vì thế Lương Phong cũng cười.
Bả vai mượt mà, xinh xắn cũng theo tiếng cười của cô mà run lên.
Thẩm Di Châu vươn tay ôm người vào lòng.
Áo khoác tây trang hơi lạnh dán sát vào cánh tay Lương Phong, cô thuận lý thành chương mà đến gần người anh.
Mũi giày Mary Jane cứng ngắc vén ống quần tây của anh lên.
Mắt cá chân nhẹ nhàng đong đưa, như có như không mà cọ vào bắp chân anh.
Anh nhìn cô.
Cô biết.
Nhưng Lương Phong vẫn không ngẩng đầu.
“Khi nào thì gọi cho tôi thế?” Cô bắt đầu dò xét anh trước: “Là ngày mai, ngày kia, hay là…”
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Di Châu: “... Hay là một ngày nào đó?”
Quá gần.
Lương Phong gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Giống như cơn gió lạnh đang gào thét trên vách đá cao vạn trượng.
Cô nắm chặt ngón tay đang giấu ở phía sau, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đó. Khóe mắt cong lên giống như trăng khuyết nhỏ dịu dàng, dịu dàng mà ướŧ áŧ.
Xe dừng lại.
Tài xế tắt máy, không nói gì.
Bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh, Lương Phong nghe thấy tiếng tim mình đập. Giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn: “Anh nói rõ một chút, đỡ cho tôi ngày nào cũng suy nghĩ…”
“Ngày mai.” Anh nói.
Tim cô bỗng nhiên đập mãnh liệt.
Thậm chí Lương Phong quên mất việc dùng mũi chân cọ vào chân anh.
Cánh tay Thẩm Di Châu trượt xuống, nhẹ nhàng nắm tay cô. Từ mu bàn tay cô trượt xuống, nắm lấy đầu ngón tay cô.
Cả người Lương Phong bỗng cứng lại.
Nhưng mà Thẩm Di Châu không nói gì hết, anh chỉ dùng ánh mắt báo cho cô biết nên xuống xe rồi.
“Em đến rồi.”
Lúc này Lương Phong mới lấy lại tinh thần, không nhanh không chậm rút tay ra.
“Thế... Hẹn gặp lại.”
Lương Phong xuống xe, bước từng bước đi lên cầu thang. Trong cầu thang tối đen, tay cô nhẹ nhàng chạm lên gò má mình.
Gò má nóng lên.
Lòng bàn tay, lạnh thấu xương.
Lúc đi ra thì chiếc xe màu đen kia đã sớm biến mất trong đêm khuya rồi.
Ngực cô nghẹn lại, không thể thở được.
Lần này anh không vạch trần sự vụng về “Thành thạo” của cô.
-
Lạc Sinh dời hết tất cả những cuộc hẹn.
Một tuần sau, Lương Phong nhìn thấy Weibo của cô ta xuất hiện lần nữa, chẳng qua phía trên còn có một bài đăng Weibo.
Cô ta nói cảm ơn mọi người đã yêu thương mình nhiều năm như thế, nhưng mà thật ra cô ta đã muốn quyết định biến mất khỏi ánh mắt mọi người từ lâu rồi, không livestream với tên “Em gái Lạc Sinh” nữa.
Số chữ trên Weibo không nhiều, Lương Phong lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Lạc Sinh không có nói cụ thể về nguyên nhân mình đã không làm nữa, nhưng cô ta đã bị tước quyền đăng Weibo.
Ánh mắt Lương Phong tối lại, một lúc sau, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách lần nữa.
Đẩy cửa phòng làm việc của khu chụp ảnh ra, cô thấy Bành Vũ đang ngồi bên cạnh máy theo dõi nhìn chằm chằm.
Lương Phong cũng ngồi xuống cạnh cô ấy, nhìn sản phẩm mới vô cùng quý giá trên người của người mẫu.
“Hiệu quả khi mặc thế nào?” Cô hỏi.
Bành Vũ quay đầu sang, chắc chắn nói: “Quý này không tệ. Phong cách rất đặc biệt, nhưng cũng không quá giống thường ngày, chị rất coi trọng đấy.”
Lương Phong cười: “Chị luôn khen em như thế.”
“Đó là đương nhiên rồi, nếu không thì sao lúc đầu chị lại mời em đến chứ.” Bành Vũ tỏ ý muốn cùng cô ra ngoài: “Thiết kế quần áo vốn dĩ là mơ ước riêng của chị, mặc dù chúng ta thua những cửa hàng nổi tiếng trên mạng về việc ra sản phẩm mới, nhưng mà em cũng biết đấy.”
Lương Phong gật đầu.
Bây giờ nhiều cửa hàng muốn kiếm tiền trên mạng, Bành Vũ thì chỉ muốn kiếm được nhiều hơn.
Có thể cô ấy hết lần này đến lần khác chọn trúng Lương Phong, nhưng cô ấy lại không hề giục cô ra sản phẩm như cái máy vào hàng tháng, mà để cho cô một con đường phát huy sở trường của mình.
Phong cách của cửa hàng tương đối nhỏ nên cũng không phổ biến lắm. Nhưng cũng may là tiếng lành đồn xa và thương hiệu cũng có nét đặc sắc riêng.
Hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Bành Vũ, sau đó Bành Vũ thu dọn túi xách: “Tối nay có việc gì không? Có muốn đi tiệc với chị không?”
“Không có việc gì, tiệc gì thế?”
“Một người quen cũ thôi, bạn của cô ấy vừa từ nước ngoài về, muốn náo nhiệt một chút.”
“Vậy em chẳng biết ai hết, có thích hợp không?”
Bành Vũ đẩy cô đi lấy túi: “Nhiều người chút mới vui vẻ, người đẹp đến, ai mà không chào đón chứ?”
Lương Phong không nhịn được mà bật cười: “Được.”
Mặc dù tính cô cũng không thích tham gia mấy chuyện náo nhiệt như thế này, nhưng mà đối với chuyện của Bành Vũ thì trước giờ cô đều đồng ý.
Hơn 6 giờ chiều, hai người đón xe đến KTV, Lương Phong vẫn còn đang mặc quần jean và áo len khi còn đi làm. Phòng bao giống như mô hình sàn nhảy cỡ nhỏ vậy, trước mặt đang phát bài hát nghe đinh tai nhức óc, nơi trống trải còn có một nhóm nhỏ người đang khiêu vũ.
Bành Vũ từ trong cảnh hỗn loạn này chào hỏi bạn bè của cô ấy, để Lương Phong ngồi ở một góc trong phòng bao thích ứng với bầu không khí ở đây một chút.
Lương Phong không nhịn được nên cũng bị lây nhiễm bầu không khí ở đây, cô thả lỏng người, ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Bành Vũ.
Một lát sau có người gọi tên Bành Vũ.
“Tiểu Vũ, giới thiệu với cậu.” Bạn của Bành Vũ đưa nhân vật chính ngày hôm nay đến: “Hai người chưa từng gặp, cô ấy gần đây mới từ nước ngoài về.”
Lương Phong cũng lập tức đứng lên với Bành Vũ.
Trong phòng bao náo nhiệt, đủ loại ánh sáng đều đang dạo quanh trên mặt của mọi người.
Bành Vũ và bạn vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui thích thì Lương Phong chợt lạnh xuống.
Cô đứng yên tại chỗ, vẻ mặt cũng đặc biệt trở nên trầm tĩnh hơn.
Cô giống như một cái gương, dựa theo tâm trạng của người khác mà lần nữa suy nghĩ mình nên trả lời cô ấy thế nào.
“Xin chào, Tiểu Nhan. Tôi là Bành Vũ, bạn của Dan.” Bành Vũ phát hiện ra có gì đó không ổn, nhưng cô ấy vẫn cười rồi tiến lên chào hỏi trước: “Đây là bạn tôi, Lương Phong, trước đó cô có nói thích một chiếc váy trong cửa hàng của chúng tôi, đồ là do cô ấy thiết kế đấy.”
“Tôi biết cô ấy.” Hạ Nhan nhìn Lương Phong, cười lạnh nói.
Sắc mặt Lương Phong đen lại, nhìn thấy Hạ Nhan đang cười và đến gần mình.
Ánh mắt quan sát từ đầu đến chân cô mà không thèm che giấu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không câu được Thẩm Di Châu, cho nên lại tới đây câu người khác, phải không?”
-
Lương Phong về sớm, Bành Vũ đưa cô ra ngoài.
Ban đêm không đón được xe nên hai người đứng ở ven đường một lúc.
Lương Phong nói xin lỗi với Bành Vũ, Bành Vũ cũng xin lỗi cô.
Bành Vũ nhìn Lương Phong đang đứng ven đường, sau đó cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Có tiện cho chị hỏi chứ?”
Lương Phong quay đầu, khóe miệng cô là ý cười chẳng mấy để tâm: “Chẳng khác gì mấy so với cô ấy nói.”
“Có ý gì?”
Lương Phong nhìn xe taxi đang lái đến trước mặt rồi cô nhìn Bành Vũ, sau đó cô vẫy tay với cô ấy, cười nói: “Không câu được.”