Trong phòng bao, Hạ Nhan ngồi xuống rồi vứt cho Thẩm Di Châu một đốm “Lửa nhỏ.”
“Cháu tưởng rằng chú Hai đặc biệt đến đón cháu, không ngờ chỉ xem cháu như tiện đường thôi.”
Thẩm Di Châu dùng tay không cầm thuốc lá sờ đỉnh đầu Hạ Nhan rồi thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô: “Lần sau chú tự mình đến đón cháu.”
“Cháu nào dám tranh giành với cô ấy chứ.” Hạ Nhan chu miệng lên, ánh mắt như có như không chuyển đến trên người Lương Phong.
Thẩm Di Châu cười cười: “Lớn rồi đấy, vừa về nước đã tức giận rồi.”
Hạ Nhan thấy hôm nay tâm trạng của chú mình không tệ lắm nên cô ấy thuận nước leo lên tiếp rồi nói: “Đã lâu không gặp cháu mà chú Hai cũng chẳng chủ động gọi cho cháu, là cháu nhờ anh đưa cháu đến đây mới —”
Nhưng Hạ Nhan còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông đang từ bên cạnh đi đến cắt ngang: “Còn nít thì đứng sang một bên đi.”
Hạ Nhan lập tức trừng mắt lên nhìn anh ta: “Hạ Thầm, anh mới là con nít.”
Từ nhỏ Hạ Nhan đã được nuông chiều mà lớn lên, không chỉ có mình anh trai ruột là Hạ Thầm bảo vệ, còn có một người được cô ấy gọi là “Chú Hai”, Thẩm Di Châu đây nuông chiều.
Vốn dĩ hai nhà Thẩm và Hạ rất xa nhau, lâu ngày cũng có thể coi là có quan hệ họ hàng, nhưng bởi vì hàng năm đều cùng nhau làm việc chung nên thân càng thêm thân.
Cũng bởi vì hai anh em nhà họ Hạ cách Thẩm Di Châu không nhiều tuổi lắm, lui tới nhiều nên càng ngày càng thân thiết.
Hạ Thầm cười híp mắt lại, giả vờ nghiêm túc: “Đừng làm chậm trễ việc của chú Hai em và cô gái người ta nữa.”
Anh ta liếc mắt nhìn Lương Phong đang đứng trước cửa một lúc lâu rồi lại chuyển đến người Hạ Nhan, có chút nghiêm túc.
Lúc này Hạ Nhan mới nhìn một cái, sau đó cũng ngậm miệng lại không nói nữa.
Cô biết đây là Hạ Thầm đang cảnh cáo cô ấy đừng nghịch nữa.
Ánh sáng trong phòng bao rất tối, mà ánh sáng ngoài hành lang lại quá rõ ràng.
Lương Phong đưa tay mở một trong những cánh cửa màu đen ra.
Ánh đèn sáng ngời từ hành lang chiếu vào, mái tóc dài màu đỏ sẫm của cô càng trở nên rực rỡ hơn. Ánh đèn làm làn da của cô trở nên trong suốt, mi mắt trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ mọng lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Chú Hai đổi khẩu vị lúc nào thế.” Hạ Thầm cười nói: “Làm cảnh sao?”
Thẩm Di Châu không nói gì mà chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó anh đứng lên đi ra cửa đón cô.
Vốn dĩ Lương Phong đã đứng im ở cửa được 2, 3 phút rồi. Lần này Thẩm Di Châu lại tự mình ra đón cô, nên ngay sau đó nụ cười của cô cũng trở nên có hồn hơn.
“Cảm ơn.”
Thẩm Di Châu ôm lấy thắt lưng cô rồi đưa cô về chỗ ngồi.
Phòng bao cũng chẳng lớn lắm, nhưng chắc chắn là nơi cực kỳ riêng tư.
Mới vừa nãy Lương Phong đứng ngoài cửa đã len lén quan sát một chút, bên trong có một cái bàn có người đang đánh bài, bên cạnh có mấy con cá cảnh ngồi xem náo nhiệt. Phía trong cùng là bộ tràng kỷ hình tròn, có mấy người đang ngồi đấy nói chuyện trên trời dưới đất.
Thẩm Di Châu ngồi ở giữa bọn họ.
Sau khi theo Thẩm Di Châu về vị trí của anh, Thẩm Di Châu thả lỏng ra dựa lại vào ghế sô pha. Lương Phong vẫn còn hơi cứng người nên cô ngồi có chút nghiêm túc. Hai tay để lên chân, người hơi nghiêng về phía trước.
Nhưng ngay sau đó có một cái tay nhẹ nhàng phủ lên sau lưng cô. Cả người Lương Phong bỗng trở nên cứng đờ, bàn tay của cô không kìm được mà nắm chặt lại.
Cái tay kia nhẹ nhàng phủ lên eo Lương Phong, sau đó đếm một chút rồi từ từ di chuyển lên trên.
Cách một lớp quần áo mỏng, Lương Phong cảm giác được lực của anh càng mạnh hơn một chút.
Hơi thở của cô như đang bị điều khiển, theo vị trí tay của anh dần dần dời—
Cuối cùng, treo bên trên miệng.
“Thả lỏng một chút.” Thẩm Di Châu vỗ vỗ sau lưng cô.
Cả người Lương Phong đổ đầy mồ hôi lạnh. Ngực cô cố gắng kìm nén một chút, quay đầu cười một cái. Giống như đang trách mắng: “Hơi đau.”
“Đau thì tại sao khi nãy không tránh đi?”
Lương Phong nghiêng đầu nhìn anh, trong phòng bao có hơi ồn ào, nhưng anh lại tỏ ra vô cùng yên tĩnh.
Cuối cùng hình ảnh và âm thanh đều bị anh nhấn tạm dừng, bất cứ biểu cảm nào cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của anh.
Khoảnh khắc đó, tim Lương Phong đập nhanh hơn, giọng cũng trầm thấp hơn: “Nhưng mà anh thích, tôi cũng có thể chịu được.”
Từ đầu đến cuối, cô ép buộc bản thân mình phải nhìn thẳng vào Thẩm Di Châu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh giống như đứng ở nơi rừng sâu có ánh trăng chiếu vào. Có bóng dáng mơ hồ, nhưng khó có thể hình dung ra vẻ mặt cụ thể. Ngón trỏ của Thẩm Di Châu từ từ di chuyển điếu thuốc, giống như đang cân nhắc thật cẩn thận lời nói của cô có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
“Đã từng đau qua chưa?” Anh hỏi.
Lương Phong nhìn anh, một lát sau mở miệng nói: “Hả?”
“Em đau qua kiểu gì rồi? Sợ không?”
Lương Phong không biết mục đích Thẩm Di Châu hỏi câu hỏi này là gì, trong lòng cô âm thầm có cảm giác sợ hãi. Cô không biết anh hỏi câu này có mục đích gì, không biết nguyên nhân nào khiến anh hỏi câu này. Loại không biết này khiến cô cảm thấy sợ hãi, cũng không để cô biết cuối cùng nên trả lời thế nào mới khiến anh hài lòng.
Nhưng mà trong vấn đề này hình như Thẩm Di Châu có đủ kiên nhẫn để chờ.
Anh không mở miệng giục cô mà chỉ tập trung nhìn biểu cảm không thể mỉm cười tự nhiên của cô.
Rất lâu sau, Lương Phong nhẹ giọng nói: “Đau khi bị dao cắt trúng, đau bụng kinh, đυ.ng vào góc bàn bị đau.”
“Không tính là quá sợ.” Cô bổ sung thêm.
Thẩm Di Châu nghe thấy những lời này của cô thì nhẹ nhàng cười lên, giọng của anh giống như cảm thấy đây là chuyện rất thú vị, nhưng trong đôi mắt lại không có một chút ý cười nào.
Lương Phong nổi da gà, run lên.
Cái tay kia lại từ từ xoa nhẹ cánh tay cô rồi một đường hướng xuống dưới, chạm vào đầu ngón tay của cô.
Vào mùa hè, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước ngọt lạnh như thế.
Giữa ngón tay còn có chút mồ hôi lạnh chảy ra.
Lương Phong bất giác muốn rút tay lại, nhưng Thẩm Di Châu không muốn để cô vừa ý, tròng mắt anh lại nhìn xuống.
Ngón tay của cô nhỏ dài, đốt ngón tay vừa nhỏ lại vừa thon. Móng tay được cắt tỉa rất sạch sẽ, phía trên còn sơn một lớp dưỡng móng màu hồng nhạt. Nhìn qua thì thấy giống màu của móng tay, càng làm lộ ra vẻ non nớt.
Giờ phút này, toàn bộ máu trên tay đều đã biến mất hết.
Giống như trên mặt của cô.
“Không sợ lắm mà tay lại lạnh như băng thế này.”
Thẩm Di Châu lật tay cô lại.
Giống như muốn giúp cô làm ấm tay, nhưng càng giống như muốn hoàn toàn cảm nhận được hết mọi thứ.
Tim Lương Phong cũng muốn rớt xuống, cô không biết mình nên trả lời như thế nào.
Im lặng vài giây, cô lại có chút tự giận bản thân mình.
Trong lúc suy nghĩ đang đóng băng, bỗng nhiên cô nghe Thẩm Di Châu hỏi cô:
“Tròn mười tám chưa?”
Cô phản xạ có điều kiện mà nói: “Đương nhiên rồi.”
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu thoải mái cười thì cũng lập tức hiểu ra—
Anh cố ý.
Thẩm Di Châu thả lỏng tay rồi nhẹ nhàng khoác lên ngang hông cô.
Vuốt ve.
Anh đang trêu chọc cô.
Hoặc cũng có thể nói là anh đang dỗ dành cô.
--- Thả lỏng một chút, tôi cũng chẳng ăn thịt em.
Mồ hôi lạnh trào ra, Lương Phong từ từ thả lỏng người rồi ngồi sát về phía sau, cảm nhận được cánh tay Thẩm Di Châu đang đặt trên eo cô.
Cô vừa bước vào phòng bao này còn chưa đến nửa tiếng mà mồ hôi lạnh đã trào ra tận mấy lần.
Một khoảng thời gian rất dài cô đều ở trong trạng thái lơ lửng. Chân không chạm đất, hoàn toàn trống rỗng.
Từng giờ từng phút cô đều ngậm miệng lại, cô rất sợ anh lại hỏi vấn đề kỳ quái nào khác nữa.
Nhưng Thẩm Di Châu không nói thêm gì với cô nữa. Anh tùy ý ôm Lương Phong rồi quay đầu nói chuyện với Hạ Thầm.
Cả người anh từ từ thả lỏng, cũng đã chẳng còn chú ý đến cô từ lâu rồi.
Lại khỏi cần lo lắng Thẩm Di Châu sẽ giới thiệu Lương Phong với mọi người trong phòng bao này.
Thẩm Di Châu không hề giới thiệu cô.
Từ lúc cô vừa mới vào đây đến bây giờ, chưa từng có bất cứ người nào hỏi về cô. Giống như chỉ là một chuyện bình thường đến chẳng thể bình thường hơn, họ ngầm thừa nhận những người bạn gái anh đưa đến đều không có họ tên.
Các cô đều gọi là bạn gái, không phải Lạc Sinh, cũng chẳng phải Lương Phong.
Mà nữ sinh vừa nãy ngồi trên xe cùng với cô lại có họ có tên, cô ấy tên là Hạ Nhan, là em gái của người đàn ông Hạ Thầm vừa mới nói chuyện kia.
Thuộc về cùng một tầng lớp với họ thì mới có thể trao đổi họ tên với nhau.
Mà cá cảnh trong hồ cá thì không có tên.
-
Trong trận sau, Lương Phong đi đến bàn đánh bài xem bài. Thẩm Di Châu bị Hạ Nhan kéo qua làm nhà cái cho cô ấy.
Thẩm Di Châu đồng ý, cho Hạ Nhan ăn suốt buổi. Mấy chục ngàn mấy chục ngàn đều chuyển sổ qua cho cô ấy.
Hạ Nhan cười toe toét, chỉ dùng một cú chạm ngón tay đã ôm hết toàn bộ số tiền này.
Vốn dĩ Lương Phong còn đang nghiêm túc xem bài rồi nhớ bài, nhưng sau đó cô cũng từ từ bỏ cuộc.
Không có người nào trên bàn này thật sự quan tâm đến chuyện thắng thua, bởi vì đây chẳng qua chỉ là một trò đùa vui mà thôi.
Mấy chục ngàn tệ, mấy trăm ngàn tệ, thậm chí là mấy triệu tệ trong mắt của những người này cuối cùng được tính là gì đây.
Bọn họ đều không hề quan tâm.
Mí mắt Lương Phong cũng dần trở nên nặng nề.
Thẩm Di Châu nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi cô có muốn đi đến ghế sô pha ngủ một lát hay không.
Lương Phong vội vàng lắc đầu một cái, sau đó cô thuận thế nhích lại sát gần bên cạnh Thẩm Di Châu.
“Xem anh đánh bài.” Giọng nói của cô trầm thấp giống như vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn, khiến người ta có cảm giác không nhịn được mà đưa tay vuốt ve.
Khi ánh mắt Hạ Nhan liếc qua thì Lương Phong giả vờ nhìn bài mà né đi.
Bây giờ cô cũng đã hiểu vì sao Hạ Nhan lại có địch ý với cô như thế rồi. Không phải cô ấy có địch ý với Lương Phong, mà là có địch ý đối với những cô bạn gái của Thẩm Di Châu. Hạ Nhan đối với Thẩm Di Châu có ý muốn độc chiếm, Thẩm Di Châu lại xem cô ấy là em gái mà chiều chuộng và dung túng không hề có chút kiêng kỵ nào.
“Anh.” Bỗng nhiên Hạ Nhan nhìn Hạ Thầm rồi nói: “Đã xử lý xong cô gái kia rồi chứ?”
Hạ Nhan nói chuyện không rõ ràng, Lương Phong không nhịn được mà nhìn cô ấy một cái.
Nhưng cô nhìn xong thì lại lập tức đưa mắt giả vờ giúp Thẩm Di Châu nhìn bài, không can thiệp vào những việc vớ vẩn này.
“Ai thế?” Hạ Thầm mở miệng hỏi, sau đó anh ta lập tức nhớ ra rồi thuận miệng nói: “Tài khoản đã hết.”
Vừa khéo đến lúc Thẩm Di Châu ra bài, anh phải đi quân A, Lương Phong chỉ chỉ vào quân bài trong tay anh, nhỏ giọng nói:
“Cô ấy muốn quân K này.”
Thẩm Di Châu nhướn mày, sau đó anh ra quân K mà cô nói.
“Đáng đời.” Hạ Nhan vừa nhìn bài vừa nói: “Cũng chẳng nhìn xem mình có bao nhiêu sức mà cũng dám leo lên.”
Lương Phong vẫn đang giả vờ nhìn bài của Thẩm Di Châu, nhưng cô lại cảm thấy có một dòng lửa nóng đang đốt trên vai cô.
Vô cùng khó chịu.
“Cô cũng đừng học theo Lạc Sinh.” Bỗng nhiên Hạ Nhan cất cao giọng nói.
Lương Phong ngạc nhiên một chút, rõ ràng trong lòng cô biết rất rõ cô ấy đang nói về cô.
Cô ngẩng đầu lên, giống như không nghe rõ: “Cái gì?”
Hạ Nhan cười, nhỏ giọng nói: “Tôi nói là, cô đừng học theo Lạc Sinh, muốn nhiều quá, đến cuối cùng chẳng có gì cả.”
Lương Phong nhìn cô ấy, bỗng nhiên cô cảm thấy giống như bị điện giật ngây người tại chỗ.
Đến lượt Hạ Nhan ra bài.
Cô ấy ra quân K.
Lương Phong cứng đờ người ở bên cạnh Thẩm Di Châu, nhìn thấy anh giả vờ bất đắc dĩ nhún vai.
Hạ Nhan cười to.
Trên bàn đầy ắp tiếng cười nói, bài lại đi vòng tiếp theo.
“Tôi muốn đến phòng vệ sinh một lát.” Lương Phong nói.
Trên hành lang trải thảm bông dày.
Hút hết những bước chân dường như có chút luống cuống của cô.
Cách một tay nắm cửa, cô lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng mở Weibo lên.
Lương Phong tìm tên “Em gái Lạc Sinh”.
Cô nhớ rằng mình cũng đã đăng ký tài khoản trên các nền tảng khác, vì vậy cô đã nhấn vào phần mềm khác để cùng tìm kiếm.
Lướt điện thoại cũng không thấy qua.
Trong phòng rửa tay, ánh đèn màu vàng dịu dàng chiếu vào màn hình điện thoại của Lương Phong.
Màn hình điện thoại tối đi, phản chiếu ra gương mặt đang mím chặt môi.
Lương Phong có hơi hoảng hốt.
Buổi chiều trước khi ra cửa, cô nhìn thấy những thứ kia trên Weibo, nội dung Weibo vẫn còn những thứ liên quan đến trạng thái trên Weibo của Lạc Sinh, nhưng bây giờ lại giống như một giọt nước giữa sa mạc, bốc hơi mà chẳng tìm thấy một dấu vết nào nữa.
Bất kể cô có tìm kiếm trên bất cứ nền tảng nào thì hai chữ “Lạc Sinh” cũng đã không còn xuất hiện nữa.
“Lạc Sinh” đã biến mất.
Tài khoản trên nền tảng livestream được nhiều người theo dõi nhất của Lạc Sinh đã biến mất.
--- “Quân K”.
Giờ phút này bỗng nhiên Lương Phong hiểu ra, căn biệt thự mà Lạc Sinh đăng vào buổi chiều không phải của người nào khác. Mà đó là phí chia tay của Thẩm Di Châu cho cô ta.
Cơn ớn lạnh xộc lên, chạy từ đầu xuống đến chân cô. Cánh tay của cô cũng không kiềm chế được mà run lên.
Cứ tùy ý như thế, dễ dàng khiến tài khoản là thành quả cố gắng phấn đấu nhiều năm của người khác biến mất.
Chắc là bởi vì cô ta “Không tự xem lại bản thân mình mà còn muốn leo lên.”
Còn anh thì sao, thậm chí từ đầu đến cuối anh đều không hề tham dự vào cuộc nói chuyện này.
Anh chỉ đang suy nghĩ là nên ra quân A hay là quân K.
Còn cô thì sao, khi cô bị phát hiện thì hậu quả sẽ là gì đây?
Lương Phong nhắm hai mắt lại.
Sau khi về lại phòng bao, cô nói mình có hơi mệt rồi dựa người trên sô pha một lúc.
Thẩm Di Châu không cản cô.
Trong phòng bao, ánh sáng mờ tối, Lương Phong chìm vào trong giấc mộng ngắn ngủi.
Cô mơ thấy mình biến thành một con cá, còn Thẩm Di Châu đang đứng bên ngoài hồ cá quan sát cô.
Cô vô cùng chột dạ bơi qua bơi lại trước mặt anh, còn làm như thật mà vẫy vẫy đuôi.
Thẩm Di Châu nhìn cô rồi cười, sau đó anh đưa tay bắt sống cô mang ra ngoài. Bàn tay bóp lại, khiến lục phủ ngũ tạng của cô từ trong miệng tràn ra.
Lương Phong bị doạ sợ đến tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Di Châu ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô hét nhỏ một tiếng rồi đưa tay che kín miệng mình lại.
Ánh mắt Thẩm Di Châu vẫn yên lặng nhìn cô, anh chờ cô bình tĩnh rồi mới hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Tim Lương Phong cũng đập từ từ lại, cô nuốt nước bọt rồi gật đầu một cái.
Mu bàn tay anh chạm vào trán cô.
“Cả người toát hết mồ hôi lạnh rồi.”
Lương Phong lập tức lấy tay mình lau qua một cái.
Tay vừa mới thả xuống thì nhìn thấy Thẩm Di Châu giống như có hơi buồn cười mà nhìn cô. Ánh mắt anh trở nên nặng nề, nhìn vào mắt cô.
Lương Phong chỉ có thể tiếp tục giả vờ vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả ánh mắt cũng không dám lộn xộn.
“Mơ thấy gì thế?” Hình như anh bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cơn ác mộng của cô.
Lương Phong ngập ngừng một lát: “... Tôi mơ thấy tôi trở thành con cá, anh mang tôi... đi hấp ăn.”
Cô giấu đi phiên bản đẫm máu trong giấc mơ của mình, chính là hình ảnh chân thật nhất của Thẩm Di Châu trong lòng cô.
Chân mày Thẩm Di Châu hơi nhíu lại, yên lặng một lúc lâu. Sau đó anh cười rồi nói: “Em mơ thấy tôi ăn em.”
Lương Phong ngạc nhiên một chút, sau đó cô vội vàng giải thích: “Là cá thật, cũng bị ăn thật. Không phải cái kiểu đó.”
“À.” Thẩm Di Châu vẫn cười, không hề để ý đến lời giải thích của cô.
Tay anh lại sờ lên eo cô. Lần này là từ vạt áo cô tiến vào trong. Đi lên, sờ tới sau lưng cô.
Hơi thở của Lương Phong dần ngưng trệ lại.
“Thẩm Di Châu.” Bỗng nhiên anh nói.
“Hả?” Giây tiếp theo, Lương Phong bắt đầu run lên.
“Em tên gì?” Thẩm Di Châu hỏi.
Bên tai cô vang lên những tiếng ồn rất rõ ràng, Lương Phong nhớ đến đêm hôm đó, lần đầu tiên cô đi gặp Thẩm Di Châu rồi lên xe của anh. Tối hôm đó đến buổi tụ họp sinh nhật của Trần Hàm, cô đều để mặc cho anh ôm eo của cô.
Nhưng bất luận là như thế nào, khi đó họ đều là người xa lạ “Không biết họ tên lẫn nhau”.
Ra đến cửa thì có thể coi như đến bây giờ chưa từng gặp lại, cũng không dây dưa với nhau nữa.
Nhưng mà lần này, Thẩm Di Châu lại tự giới thiệu.
“Thẩm Di Châu, em tên gì?”
Một khoảng lặng rất dài, cô phát hiện ngón tay Thẩm Di Châu ở bên dưới từ từ móc khóa kéo của cô, không hề nhúc nhích, giống như đang chờ câu trả lời của cô.
Vào lúc này, đột nhiên cô nhớ đến mùa hè năm ấy cô và Nghiêm Sâm gặp lại nhau.
Anh ta nói ra điều kiện đền ơn, cũng đã để cho cô do dự qua một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng đến cuối cùng, Lương Phong biết, cô sẽ đồng ý.
Đồng ý phải làm chuyện này, đồng ý phải lấy những thứ đền ơn kia.
Lương Phong nâng mắt lên nhìn anh, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Thẩm Di Châu.
Giọng nói của cô giống như từ nơi xa xôi truyền đến, nhẹ đến mức cũng không biết anh có nghe thấy rõ hay không.
“Lương Phong.” Cô nói.
Thẩm Di Châu nhướn mày cười nhẹ, lặp lại lần nữa: “Lương Phong.”
Lương Phong gần như xuất thần mà nhìn anh, trong lòng cô không nhịn được mà run lên.
Nửa phần còn lại của hiệp ước tội ác, cô đã tự ký tên mình vào rồi. Họ tên đầy đủ, đồng ý làm chứng. Từ nay về sau, không đường quay đầu.