[Woah! Hổ béo! Sư tử trắng! Trời ạ, trò chơi này tái hiện đúng đỉnh của chóp.]
[Sai khu rồi, vì sao lại đưa phim tài liệu vào khu vực livestream game vậy?]
[Ở đây sao? Vì sao lại chiếu phim trong phòng livestream?]
[Mấy người có cảm thấy mấy con vật này nó to quá không, không nói những thứ khác nhưng cái con trăn vàng kia chắc dài hai mươi mét hả?]
[Đúng vậy đó, nhãi con của ta còn chưa đủ để người ta nhét kẽ răng.]
Trong tiếng gầm rú của các con thú, Dạ Du thong thả đặt Tô Tử An xuống rồi quan sát xung quanh.
Ranh giới phân chia làn sương đen và rừng trúc hiện ra rõ ràng, thứ gì đã ngăn cản được sương đen.
cây trúc?
Không, cây trúc chỉ là thực vật bình thường, không có mùi dị năng.
Tất cả đều do đám động vật biến dị này, chúng tụ tập ở bên nhau, trên người phát ra một năng lượng hình thành một lá chắn ngăn cách sương đen.
Năm trước cậu mới đến vườn bách thú này, khi đó không có thấy mấy con vật kia có kích thước lớn đến như thế này.
Có nhiều loại động vật khác nhau, nhưng sao tụi nó có thể sống cùng nhau?
Ngày mạt thế đến, động vật không chỉ to lớn hơn mà còn thay đổi cả tính cách sao?
Sư tử trắng lắc lắc cái bờm dày trên cổ, gấu trúc trắng đen nuốt xuống một miếng măng trong tay, con hổ béo nhảy từ trên vách đá xuống...
Tất cả động vật đều có hành động khác lạ đang tiến từng bước về phía kẻ lạ mặt ở phía rừng trúc bên này.
Dây bìm bìm nằm bên cạnh Dạ Du không hề do dự mà lan ra khắp rừng trúc.
Cậu đến đây không phải vì để đánh nhau với các con vật biến dị này, dù sao tinh hạch của tụi nó chỉ lớn bằng hạt gạo, cậu chê nha.
Thứ cậu muốn chính là tinh hạch của con sư tử già kia, tinh hạch của nó có màu đen lớn bằng hạt đậu phộng.
Nhưng nếu những con vật biến dị này ngứa mình, vậy thì cậu không ngại khi được lấy thêm vài tinh hạch nhỏ để bổ sung thêm cho túi tiền của mình đâu.
"Anh à..." Đây đều là những con vật quý hiếm của quốc gia đó.
Tô Tử An nhìn biểu cảm lạnh lùng của Dạ Du, cuối cùng không nói gì thêm chỉ âm thầm điều khiển năng lượng dị năng trong cơ thể.
Bọn họ lúc này không phải đang ngồi trên xe tham quan có những thiết bị bảo vệ đầy đủ đâu, còn những con vật hoang dại này thật sự có thể lấy mạng người.
Hai bên đề phòng lẫn nhau, bầu không khí căng thẳng đến mức như có trận chiến sắp nổ ra.
Vào lúc này, cửa sổ của căn nhà gỗ khẽ mở ra, một cô bé ở bên cửa sổ nhô nửa đầu ra.
Tiếng động nhẹ khi cánh cửa sổ được đẩy ra đã thu hút sự chú ý của Dạ Du, cậu đưa mắt nhìn sang, đối diện với một đôi mắt to tròn, linh động.