Tô Tử An chậm rãi nghiêng người, thân thể chạm được sàn nhà.
Cậu ta khó khăn đưa tay lên chạm vào vết thương bên hông, vẻ mặt mờ mịt và hoảng hốt.
Dạ Du đứng ở bên cạnh Tô Tử An, cậu nhìn bộ đồng phục học sinh bị máu thấm ướt, rồi đưa tay vén vạt áo của Tô Tử An.
Là bị quào trầy.
So với vết thương trên trên cánh tay của Dạ Du còn sâu hơn, trực tiếp rách da thịt da thịt, làm tổn thương các mạch máu và tạng khí.
Điều kỳ lạ chính là, mặc dù bị quào trầy phạm vi lớn như vậy, nhưng quần áo trên người Tô Tử An vẫn nguyên vẹn.
"Có một luồng khí tức khác thường còn sót lại."
Dạ Du nhìn chằm chằm vết thương máu tươi đầm đìa của Tô Tử An, có chút nghi ngờ nói: "Nhưng con zombie này cũng không có dị năng, ngươi cũng không có dị năng."
“Dị năng.." Tô Tử An lẩm bẩm, trong đôi mắt hoảng hốt vô thần đột nhiên bộc phát ra một tia tàn bạo, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Tiếu Nhân!"
"Anh ta bị zombie cào ngã té xuống đất, em đi tới kéo anh ta. Vừa chạm vào cánh tay anh ta, em có cảm giác như bị cào ở hông máu chảy rất nhiều… em đau đến đứng không vững, Tiếu Nhân lại đứng dậy bỏ chạy, nhất định là anh ta!”
Tô Tử An vừa nói, vừa nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Máu rơi rơi trên giày của Dã Du.
Dạ Du cúi đầu nhìn xuống phía trên của đôi giày thể thao màu đen tuyền đã dính máu, nhưng lại không nhìn ra cái gì.
Dạ Du có chút ngơ ngác chớp mắt, một lúc sau mới hỏi: "Tiếu nhân là ai?"
[Không là ai, chính là một tiểu nhân tên Tiếu tên Nhân]
[Ở? Đồn cảnh sát Tiết Định Ngạc có mở cửa hoạt động trở lại không.]
[Tôi cảm thấy vừa rồi những người đó phản ứng kỳ lạ, quả nhiên có vấn đề.]
Tô Tử An ho khan một hồi mới lấy lại hơi thở, hổn hển nói: "Trong số bạn cùng phòng của em... người gầy nhất, có tàn nhang trên mặt, lúc anh đón em trước đó đã gặp qua..."
Dạ Du so sánh những đặc điểm mà Tô Tử An đưa ra với những đặc điểm của người mà cậu đã định ở cửa trước đó, nhanh chóng tìm thấy người mà Tô Tử An nhắc đến.
Chính là tiểu nam sinh gầy gò đi ở phía sau cùng, mà không ngẩng đầu lên khi đi ngang qua cậu, trên trán còn toát mồ hôi lạnh.
Một người có dị năng có thể truyền vết thương từ cơ thể mình sang người khác.
Không biết mùi vị của tinh hạch zombie và tinh hạch con người có gì khác nhau.
“Tôi đi gϊếŧ anh ta." Dạ Du đứng dậy.
Dạ Du nghĩ tới điều gì đó, cậu nhìn về phía Tô Tử An đang nằm trên mặt đất hít vào thì ít thở ra thì nhiều, mím môi hỏi: "Đối với cách chết của anh ta, cậu có yêu cầu gì không?"