Gầm–
Tiếng gầm của một zombie phát ra từ trên lầu.
Dạ Du thu hồi ánh mắt, đi lên lầu.
Bất kể chuyện gì xảy ra với những người đó, mục đích của cậu đến đây chỉ là tìm em trai của mình.
Ngoại trừ tinh hạch và em trai, những thứ khác đều không quan trọng.
Mùi rất gần, ngay trên lầu.
Ngoài mùi trên tờ tiền còn có mùi máu tươi nồng nặc và mùi ôi thiu.
Lúc Dạ Du đi tới tầng ba, nghe thấy tiếng thở dốc ngắn ngủi bất lực cùng tiếng gầm gừ như bị thứ gì đó vây hãm.
Đi vòng qua góc và đi cầu thang.
Đang lang thang trong đêm, cậu nhìn thấy một cậu bé tóc đen, bộ đồng phục dính đầy máu, đang nằm đè lên một cậu bé tóc xám khác, dùng cặp sách ấn vào mặt cậu ấy.
"Gầm-" Người bị ấn không ngừng gầm lên, đó là một zombie.
Cậu bé nằm trên xác sống đã hít nhiều không khí, hắn ta bị thương nặng, máu chảy ra từ hông chảy ra, quần anh ta gần như đều đã ướt.
Anh ta thì cần thở nhưng zombie thì không cần thở.
Sẽ không lâu nữa tình thế sẽ hoàn toàn đảo ngược.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nam sinh quay đầu lại, ánh mắt hung dữ như một con sói đói khát. Khi ánh mắt anh ta chạm vào Dạ Du, cậu bé đã xuất thần, “Anh?”
Trong nháy mắt này, con zombie bị cặp sách giữ chặt đầu đã thoát ra, nó đột nhiên ngẩng đầu lên và cắn vào cổ cậu bé.
Ding–
Ngón tay của Dạ Du chạm nhẹ vào lan can kim loại, tinh thần lực cùng với âm thanh giòn tan lan ra.
Con zombie đang đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, nó lại bị Tô Tử An phản ứng lại.
“Anh, mau rời đi!” Tô Tử An tận lực đem con zombie đè xuống, quay đầu lại hướng Dạ Du vội vàng nói.
Sau khi đi lên tầng bốn vào ban đêm, cậu bước vào ký túc xá bên cạnh dưới ánh mắt háo hức của Tô Tử An.
Sau khi tìm kiếm ký túc xá, cậu chỉ kiếm được một con dao gọt hoa quả.
Lúc cậu đi ra, Tô Tử An ở hành lang bên ngoài đã lo lắng gọi “anh” và nôn ra máu.
Dạ Du bước đến trước mặt Tô Tử An và ngồi xổm xuống, nói: “Em không thể gϊếŧ zombie như thế này.”
Cậu nắm lấy tay phải của Tô Tử An, hoàn toàn không để ý đến sức phản kháng yếu ớt của Tô Tử An, để anh ta cầm lấy quả dao.
Dạ Du đẩy chiếc cặp sách đang ép vào mặt zombie sang một bên, nắm lấy tay Tô Tử An chĩa con dao gọt trái cây vào trán zombie.
Dạ Du: “ Phải làm như vậy.”
Con dao đâm vào, sương trắng trong đầu zombie tan biến.
Dạ Du buông tay Tô Tử An ra, “Nó đã chết rồi.”
Nói xong, Dạ Du nhìn Tô Tử An, bình tĩnh nói: “Em cũng sắp chết rồi.”
Vết thương của Tô Tử An quá nặng.
Nếu là lúc trước khi có mạt thế có lẽ anh ta có thể được đưa đến bệnh viện để cứu anh ta.
Nhưng bây giờ thì là mạt thế.