Livestream Chòm Sao Nuôi Dưỡng Bé Zombie

Chương 18: Thì ra mình có một người em trai à?

Người đàn ông run lên, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Chúng ta cùng sống trong một tòa nhà, ít nhiều gì cũng nhận ra mặt nhau.”

“Vậy anh có biết em trai tôi học ở trường nào không?” Dạ Du chơi đùa với cành hoa hồng trong tay.

“Một… Một Trung học.” Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên cành hoa hồng, tim gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Dạ Du: “Đưa tôi đến đó.”

“... Được.”

Người đàn ông quay đầu nhìn vợ con phía sau, cười gượng gạo rồi xuống xe mở cửa ghế sau cho Dạ Du.

Họ lén lút rời khỏi chung cư, chỉ mang theo hai ba lô thức ăn và quần áo cơ bản, ghế sau vẫn còn đủ chỗ trống để một người ngồi.

Dạ Du ngồi xuống ghế sau.

【Hì hì, bé cưng thật cứng rắn, lại còn đi ké xe nữa.】

【Bé cưng: Nhìn thấy bông hoa trong tay tôi chưa? Không đưa tôi đi thì nó sẽ nở trên đầu anh đó.】

【Được cứu mạng, đi nhờ xe thì có sao đâu.】

Đôi mắt đỏ thẫm không có con ngươi của Dạ Du lặng lẽ nhìn về phía trước.

Qua gương chiếu hậu trong xe, cậu có thể thấy người phụ nữ ở ghế phụ đang ra dấu im lặng với đứa trẻ trong lòng.

Khuôn mặt đứa trẻ vẫn còn vệt nước mắt, từ vai người phụ nữ nhút nhát liếc nhìn về phía ghế sau.

Đối diện với ánh mắt của Dạ Du, đứa trẻ hít mạnh một cái, rồi nhanh chóng rúc vào lòng người phụ nữ.

Chiếc xe khởi động, chạy qua cây cầu đầy nước và hoa hồng.

Mười phút sau, xe bắt đầu chậm lại.

Người đàn ông không ngừng nhìn về một bên đường, lẩm bẩm: “Sao toàn thấy núi? Lẽ ra phải ở đây mới đúng, đâu rồi nhỉ?”

Dạ Du nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy những ngọn núi thấp xanh tươi, rồi quay đầu nhìn về phía màn hình sáng bên cạnh.

Trên màn hình, phản chiếu khuôn mặt cậu, cùng với cổng trường im ắng bên ngoài cửa sổ xe.

【Đến trường rồi, sao chưa dừng xe? Anh tài xế đang tìm gì vậy?】

【Bên ngoài trường vắng vẻ quá, không ngờ đến cả zombie cũng không có.】

Dường như ngôi trường đã bị che giấu, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng màn hình sáng lại có thể phản chiếu nó ra.

Đây là do dị năng của sinh vật nào đó sao?

Dạ Du nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Dừng ở đây, dừng xe lại.”

“Ồ, được.” Người đàn ông vội vàng dừng xe.

Dạ Du đặt cành hoa hồng xuống, mở cửa xe và bước ra ngoài.

Đóng cửa lại, Dạ Du nhẹ gật đầu với người trong xe, ra hiệu cho người đàn ông có thể rời đi.

Chiếc xe đen từ từ khởi động, sau khi đi xa khỏi Dạ Du thì tăng tốc đột ngột, bỏ chạy như thể muốn thoát khỏi nơi đó.