Dường như trong mắt những người phía sau màn hình ánh sáng đó, thế giới của cậu đang là một trò chơi, hơn nữa còn là một trò chơi cực kì hấp dẫn.
Còn háo hức muốn bước vào thế giới này.
Nhưng bọn họ không thể chơi được trò chơi tổ đội, đây là cách khiến bọn họ có thể bước vào thế giới này.
Thế giới này thực sự là một trò chơi sao?
Một viên tinh thể màu xanh nhạt xuất hiện trong nhận thức của cậu, cảm giác đói khát và thèm ăn đồng thời dâng lên.
Dạ Du dừng lại, sau đó chạy thật nhanh về phía viên tinh thể.
Thế giới cũng không quan trọng bằng đồ ăn.
Mặc dù ánh mặt trời vẫn có thể áp chế Dạ Du, nhưng thể lực của cậu cũng đã được cải thiện đáng kể từ sau khi nuốt chửng viên tinh thể của hoa tường vi, thể chất cũng có sự phát triển nhất định để bù đắp cho cả hai, gần như có thể trở lại lúc Dạ Du vừa mới tỉnh dậy.
Dạ Du chạy trên đường cái, chạy ngang qua những chiếc ô tô đang bốc khói hoặc đẫm máu.
Đám zombie đều đã ẩn náu vào ban ngày.
Những người còn sống sót trong thành phố sẽ lựa chọn hành động vào ban ngày,
Hoặc đi dọc theo quốc lộ ra khỏi thành phố, hoặc cẩn thận tìm kiếm một số vật phẩm cần thiết trong các cửa hàng.
Cho dù đang là ban ngày, nhưng những người dân sống sót vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ.
Không dám tạo ra tiếng động quá lớn, bất cứ động tĩnh nhỏ nào, cũng đều sẽ dọa trái tim bọn họ nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nếu những người sống sót nhìn thấy ai đó đang chạy như điên trên đường, bọn họ sẽ lập tức cho rằng đó là một tên zombie, hoặc là một loài động vật biến dị đang bị truy đuổi.
Đa số mọi người đều sẽ chọn cách trốn đi.
Cũng có một số người khi nhìn thấy đó là một cậu thiếu niên đang chạy trốn, ít nhiều cũng cảm thấy không đành lòng bỏ mặc.
Cánh cửa của một tiệm thuốc được mở ra.
Một vị bác sĩ già đứng ở cửa, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng hết sức vẫy vẫy tay với cậu thiếu niên đang chạy kia, muốn đối phương mau vào trốn.
Cậu thiếu niên kia lập tức nhìn về phía tiệm thuốc.
Ông cảm thấy vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, mọi người trong tiệm đều là những người bạn già ốm yếu, nhỡ đâu cậu thiếu niên này là người xấu xa......
Ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp xảy ra, ông này đã nhìn thấy cậu thiếu niên không hề chạy chậm lại, mà trực tiếp băng qua đường ngay trước tiệm thuốc của mình.
Cứ thế....... chạy qua rồi?
Khi cậu thiếu niên này chạy qua trước cửa tiệm thuốc, biểu cảm trên mặt còn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như không hiểu vị bác sĩ già này đang làm cái gì.
Đứa nhỏ này không hy vọng mình sẽ giúp đỡ sao?
Ông khẽ thở dài.
Thật là một đứa nhỏ tốt bụng, bản thân ông còn cảm thấy lo lắng nếu đối phương tới hiệu thuốc tránh né, sẽ gây bất lợi cho chính gia đình của ông.
Hy vọng đứa nhỏ này sẽ bình an rời đi.
【 Ha ha ha ha, vẻ mặt của NPC đó buồn cười quá. 】
【 Chắc hẳn sẽ không hề nghĩ rằng người mình muốn cứu lại là zombie đâu. 】
【 Ai mà lại không thích một tên nhóc dễ thương đáng yêu cơ chứ? 】
Cây cầu bắc qua sông nối hai khu đô thị lớn.
Dạ Du nhìn về phía xa xa, cậu nhìn thấy một zombie đang rửa xe ở trên cầu.