Dạ Du không tìm thấy kẹo que.
Ánh mắt cậu lại rơi vào “Phần thưởng” và “Điểm”, có lẽ...... “Kẹo que” sẽ biến thành số phần thưởng và số điểm.
Nhưng những con số này có tác dụng gì?
Dạ Du chôn vùi những nghi ngờ này trong đáy lòng.
Nói chung mấy người tồn tại sau màn hình ánh sáng kia, có ý tốt với cậu.
Sau khi Dạ Du xác nhận điều này, cậu mới sẵn sàng nói cho đối phương biết về tình huống của mình.
Nhưng bây giờ lại có nhiều sự xuất hiện phía sau màn hình ánh sáng hơn.
Dạ Du không có ký ức gì về quá khứ, cậu chỉ nhớ được tên của chính mình.
Cậu cũng không biết về nguồn gốc của màn hình ánh sáng kia, càng không biết thứ đằng sau màn hình ánh sáng kia, suy nghĩ như thế nào về cậu.
Cậu cũng không thể quá tin tưởng vào nó.
Dù là con số, hay là màn hình ánh sáng gì đó, cũng không phải là vấn đề cần giải quyết ngay lập tức.
Thà rằng nghĩ xem nên đi đến nơi nào để tìm thức ăn.
Dạ Du giải phóng tinh thần của chính mình.
Sau khi nuốt chửng viên tinh thể của cây hoa tường vi, phạm vi nhận thức của cậu đã mở rộng từ một tòa nhà chung cư đến toàn bộ khu dân cư.
Cậu cảm nhận được 12 tòa nhà và môi trường xung quanh.
Cây cối xum xuê hoa lá, lũ zombie ẩn náu trong góc tối, và con người thi nhau lái xe rời đi......
Dạ Du chạm vào từng sinh vật một, nhưng không có thứ nào khiến cậu có cảm giác thèm ăn.
Có một vài loài thực vật có màu xanh biếc, xuất hiện trong lớp sương mù dày đặc. Lớp sương mù dày đặc kia, khiến Dạ Du cảm thấy mấy loại thực vật này, trông rất giống với viên tinh thể của hoa tường vi biến dị.
Những tình huống tương tự này cũng xuất hiện ở zombie và con người khi bất tỉnh, với nhiều lớp sương mù dày đặc xuất hiện trong tâm trí của họ.
Có lẽ qua một thời gian, nó sẽ biến thành viên tinh thể, nhưng giờ đây nó chỉ là một đám sương mù không thể ăn được.
Viễn tinh thể duy nhất đã được hình thành...... À, nó ở trong tâm trí của chính cậu.
Một viên xanh biếc, một viên không màu, cả hai đều có kích thước chỉ bằng hạt gạo.
Viên tinh thể không màu dường như là cậu đã có từ ban đầu, còn viên màu xanh biếc là do ban nãy cậu vừa mới ăn xong.
Hóa ra những gì đám zombie ăn, sẽ đi vào não của chúng.
Dạ Du cầm trong tay mấy lá cây hoa tường vi, vừa tự mình phân tán cảm giác thèm ăn, vừa đi ra khỏi khu dân cư.
【 Chà, đã đến lúc khám phá bản đồ mới rồi. 】
【 Hóa ra đây chính là trò chơi sinh tồn hậu tận thế. Sao lại chỉ đi tay không thế này? Đồ ăn đâu? Vũ khí đâu? Như này streamers sẽ không biết chơi đâu, mau chuyển tài khoản beta nội bộ cho tôi, nếu có thể tôi sẽ chơi thử! 】
【 Đừng đùa nữa, đó là cách chơi của mọi người. Mau chuyển cho tôi tài khoản beta! Tôi chỉ cần vung tay một cái, sẽ có hàng nghìn con zombie vây quanh thành phố của bạn! 】
【 Nói thật ra, tôi đã tìm khắp nơi cũng không tìm thấy trang web chính thức của trò chơi này, tài khoản beta làm sao mà có chứ? 】
Dạ Du vừa kiếm đồ ăn, vừa để ý tới từng câu chữ trên màn hình ánh sáng và trích xuất thông tin từ đó bắt đầu phân tích.