Chơi Hết Mình, Kết Hết Hồn

Chương 6: Ba thấy con ăn nhiều là do con ép mình ăn

Cố Trạch nhìn xuống chỗ Cố Triều Niên đang nỗ lực che lại, đúng thật là phần dưới, hừm, thảo nào không muốn nói chuyện với ông.

Đó là nơi tinh hoa của đàn ông.

Ông lo lắng Cố Triều Niên dấu bệnh sợ thầy, mắc bệnh không chịu đi khám, lập tức chặn anh lại.

“Để tao xem nào.”

Cố Triều Niên đương nhiên không muốn, cười trừ cho qua chuyện, không ngờ Cố Trạch càng sốt ruột hơn.

“Có phải phía dưới có vấn đề không? Đã bảo mày đừng cậy còn trẻ mà đi bừa bãi, còn thằng Chu Dương nữa, lỡ nó làm mày có bầu mày cũng không biết.”

Chỗ đó không phải cũng có thể sinh con chứ?

Cố Triều Niên tránh khỏi Cố Trạch đi ra ngoài, Cố Trạch kéo anh lại tiếp tục khuyên, cảnh tượng vô cùng cha từ con hiếu.

Cho đến khi anh không chịu nổi đẩy ra, Cố Trạch cuống quá nắm lấy tay anh, phía dưới lập tức cảm thấy mát lạnh.

Cha từ con hiếu bỗng chốc trở nên kỳ quặc.

Các người tưởng tôi sẽ xấu hổ sao?

Người chơi làm sao có thể xấu hổ, anh nhìn biểu cảm vô cùng khϊếp sợ của Cố Trạch, bình tĩnh chỉnh lại quần.

“Con chỉ cho Piu Piu hóng gió chút thôi.”

Con này cũng biết hóng gió sao???

Đồng tử của Cố Trạch kinh sợ co lại.

Là con ông quá biếи ŧɦái, hay thế hệ trẻ này quá biếи ŧɦái?

Cố Triều Niên nhân lúc Cố Trạch kinh ngạc, nhanh chóng chuồn về phòng mình, mở tủ quần áo lấy đồ thay ra.

Vừa cởi hết đồ, thì có cuộc điện thoại gọi tới, anh dùng một tay nghe điện thoại.

“Ai đấy?”

Giọng Chu Dương vang lên.

“Ban đầu không định gọi, nhưng về nhà tôi nghĩ lại rồi, hôm đó trạng thái của cậu có vẻ không ổn, coi như tôi chưa nghe thấy hai chữ chia tay.”

“Không cần phải thế.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Xem ra cậu vẫn chưa thể điều chỉnh tâm trạng, phải, Minh Hạc tuần sau sẽ về, nhưng chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”

“Giống như trước đây, không phải cậu rất thích ca sĩ gì đó sao? Tháng sau tôi sẽ dẫn cậu đi xem buổi biểu diễn của người đó, còn có tiệm bánh ở Hải Đường, nếu cậu muốn đi, tôi cũng sẽ đi cùng.”

Các bạn có từng thấy ảnh ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm chưa, đó, Cố Triều Niên hiện tại cũng y như vậy đó.

Chu Dương bình thường thích lải nhải như vậy ư?

Thiết lập của anh ta không phải là nam sinh lạnh lùng cứng miệng hay sao, hơn nữa bọn họ đã không còn quan hệ rồi.

Cố Triều Niên đang bận thay quần.

“Tuỳ cậu.”

Cuộc gọi liền bị cúp.

Chu Dương nghẹn họng, Cố Triều Niên mà anh biết không phải như vậy, trước đây Cố Triều Niên đích thị là liếʍ cẩu, anh chỉ cần khen một câu mắt cậu rất đẹp là đối phương sẽ vui vẻ cười tít mắt, mỗi ngày đều siêng năng nhắn tin cho anh.

Dù anh lười đọc.

Ngay cả khi hôm đó Cố Triều Niên nói chia tay, Chu Dương cũng nghĩ đó là do Cố Triều Niên ghen tị với Cố Minh Hạc.

Hiện giờ Cố Triều Niên đã thay đổi.

Anh hạ mình gọi điện cũng được, Cố Triều Niên chẳng thèm quan tâm cũng được, nhưng lại chủ động cúp máy.

Điên thật rồi!!!

Chu Dương chặn luôn số điện thoại Cố Triều Niên, cứ đợi đấy, sau này Cố Triều Niên có quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng không thêm lại WeChat, ai lại đi thích một người nhút nhát như Cố Triều Niên chứ....

Cố Triều Niên hắt xì một cái.

Anh cuộn mình trên chiếc ghế sofa đắt tiền nhìn vào lịch trình, dù không đòi được lì xì, còn hư mất một cái quần, nhưng ngày mai đã là ngày khai giảng.

Mọi người đều biết, trường học là nơi nhiều drama nhất, nào là đại ca trường bắt nạt bạn rồi yêu bạn, nào là học sinh mới chuyển đến ngồi cùng bàn gọi một tiếng ca ca thì tặng luôn cả mạng cho bạn.

Nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích.

...

Ai ngờ cú sốc này quá lớn đối với tra nam kia, tối ăn cơm, ông ta trầm ngâm một lúc.“Ba đã hỏi ý kiến chuyên gia, tâm lý của con không tốt, nên ba xin cho con nghỉ ốm mấy hôm.”

Cố Trạch nói rất uyển chuyển.

Ông đã hỏi một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, con ông cho Piu Piu ra ngoài hóng gió có phải là chuyện một người bình thường hay làm hay không, sau đó biểu cảm của bác sĩ rất ba chấm, chân thành gợi ý cho ông nên đưa anh đi khám ở khoa thần kinh.

“Nghỉ ốm?”

Cố Triều Niên không vui, anh còn định đến trường học đi chơi, nghỉ cái gì mà ốm, Cố Triều Niên không cần do dự mà từ chối ngay.

“Con không bệnh, không cần xin nghỉ.”

Cố Trạch nói chắc như đinh đóng cột.

“Ta đã quyết định rồi.”

Cố Trạch chính là kiểu phụ huynh phong kiến điển hình, nói đơn giản là không nghe lọt tai lời người ta nói, dù anh có nói thế nào, ông cũng không cho anh đi học.

Cố Triều Niên đành đặt đũa xuống, tuyệt thực.

“Không đi học con ăn không ngon, ngủ không yên.”

Cố Trạch tuy không được thông minh xuất sắc, nhưng cổ họng lại rất tốt.

“Ăn ba bát cơm mà còn dám nói là ăn không ngon ngủ không yên?”

“……”

Cố Triều Niên không phải loại người dễ dàng từ bỏ, chơi game mà không mở khóa được bản đồ mới thì khác gì đi du lịch mà nằm ì trong khách sạn!

Anh đi tới bên cửa sổ, nhẹ ho một tiếng, những buổi team-building không phải đi uổng công, đối diện với đất nước tươi đẹp (ở đây là con mương thoát nước còn chưa hoàn thành), mắt đẫm lệ mà nói.

“Ba thấy con ăn nhiều là do con ép mình ăn, trong đầu cứ vang lên câu nói, học tập vì sự phát triển của Trung Hoa, ăn no mới sống được, sống được mới học được, mới thực hiện được sự phục hưng vĩ đại của toàn dân tộc, mới xứng đáng với khăn quàng đỏ trên ngực con!”Vô cùng yêu nước.

Cố Trạch nghe mà ngẩn cả người, ông ta mà không đồng ý thì chắc chắn không phải người Trung Hoa rồi?