Chơi Hết Mình, Kết Hết Hồn

Chương 5: Không phải là chỗ đó có vấn đề chứ

Cố Trần Dạ nâng đôi mắt phượng hẹp dài lên, tò mò xem cún con này định làm gì.

Cố Triều Niên đánh giá căn phòng một vòng, cuối cùng nhớ ra mục đích, hăng hái đặt đĩa trái cây trước mặt Cố Trần Dạ, như chú cún con vẫy đuôi.

Cố Trần Dạ thuận theo ý anh hỏi.

“Cậu đến đây làm gì?”

Nhân vật phản diện thật quá hiểu lòng người.

Cố Triều Niên vui vẻ mở miệng.

“Tết Âm Lịch vừa qua không lâu, hình như chú chưa cho con tiền lì xì.”

Mặc dù anh đã bỏ thuốc người ta, nhưng đối phương không phải cũng sung sướиɠ đủ rồi sao, lật tới lật lui đè anh ra làm mấy lần, coi như huề.

Cháu trai hỏi đòi chú mình lì xì thì có gì sai?

Cố Triều Niên nghĩ rất đẹp, tiền của đối phương còn nhiều hơn cả Cố gia, nếu được cho một hai trăm vạn, thì anh khỏi phải lo lắng về tiền bạc nữa.

Ai ngờ đối phương đè anh xuống giường

“Cậu không biết xấu hổ còn dám tìm tôi đòi lì xì?”

Cố Triều Niên không kịp phòng bị, bất ngờ bị đè xuống, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt, lan tỏa quanh cần cổ trắng mịn của anh, dùng đầu gối tách hai chân anh ra, không thể tránh khỏi tiếp xúc cơ thể.

Cố Triều Niên lại thầm cảm thán so với Chu Dương thì lớn hơn nhiều.

Thứ đó cũng có thể lớn theo tuổi tác sao?

Tay của đối phương vuốt ve khuôn mặt anh, rồi trượt xuống cổ mịn màng, Cố Triều Niên nuốt nuốt nước bọt, đúng lúc anh tưởng rằng đối phương sẽ làm gì đó.

Cố Trần Dạ không biết từ đâu rút ra một con dao, đặt lên chơi đùa trước phía dưới của anh.

“Tôi có thể cho cậu tiền an táng.”

Cố Triều Niên bị dọa không dám động đậy.

Anh chắc chắn đây không phải là tiền thiến sao?

Cố Triều Niên cố gắng không động đậy, nhưng trò chơi này mô phỏng quá chân thực, cơ thể không chịu được mà lùi lại.

“Tiền an táng thì không cần đâu.”

Suýt chút nữa nói thành tiền thiến rồi.

Cố Trần Dạ không giữ anh lại, một tay chống bên người Cố Triều Niên, một tay chơi đùa con dao, mũi dao chạm vào chỗ đó của anh, nghe “xoẹt” một tiếng...

Cắt đứt lớp vải ngoài.

Ngay cả lớp vải bên trong cũng in dấu rạch, động tác của Cố Trần Dạ không dừng lại, lưỡi dao sắc bén như dao phẫu thuật, cắt rách lớp vải bên trong.

Động tác của hai người không quá thân mật, không có da thịt nào động chạm vào nhau, nhưng quần áo trên người Cố Triều Niên vẫn còn nguyên, chỉ có một mảnh nhỏ là rộng mở.

Đối với trẻ con thì không có gì kỳ lạ, nhưng với người lớn mà nói, thực sự là, thực sự là... quá xấu hổ.

Đổi là người khác chắc đã xấu hổ tức giận đến chết rồi.

Cơ thể Cố Triều Niên run rẩy dữ dội, không phải sợ bị thiến, dù sao cũng chỉ là trò chơi, quan trọng là sau khi bị thiến, làm sao anh đi công lược người khác nữa chứ?

Chẳng lẽ cởϊ qυầи ra rồi nói cho đối phương, xin chào mọi người, tôi là Triệu Cao, thực ra tôi chưa chết, tôi có 1000 tấn vàng ở Tây An, bây giờ cần tinh khí của đàn ông để giải băng?

Anh rùng mình một cái.

Tất nhiên cũng có thể xóa dữ liệu chơi lại.

Tuy nhiên, là một nhân viên công ty 996, thời gian là tiền bạc, tỷ lệ thời gian giữa trò chơi và hiện thực là 100:1, anh chỉ có hai ngày nghỉ, muốn nhanh chóng chơi xong để quay lại làm việc.

Đúng lúc Cố Triều Niên đang lo lắng bất an, Cố Trần Dạ thu lại vẻ thích thú, lạnh lùng cất đi con dao.

“Lần sau mà còn dám chạy đến trước mặt tôi...”

“Con sẽ là cún con!”

Cố Triều Niên nhanh chóng lăn khỏi giường, rời khỏi "phòng phẫu thuật", tay ôm quần bước ra khỏi phòng ngủ.

Phòng của Cố Trần Dạ ở tầng năm, phòng của anh ở tầng hai, cách nhau 500 mét, ai có hỏi thì xin trả lời ‘giá nhà trong truyện máu chó này không đáng tiền’.

Anh sợ bị người khác phát hiện, suốt quá trình đều cúi người, tay ôm giữa quần, trông vô cùng lén lút, vừa đi xuống lầu thì bị Cố Trạch gọi lại.

“Mày ôm cái gì đấy?”

Cố Trạch trên mặt treo hai cái quầng thâm, mấy ngày nay vì chuyện của tiểu minh tinh mà bận sứt đầu mẻ trán, vợ mình hì bỏ nhà ra đi, về nhà liền thấy có người lén lén lút lút.

Mặc dù ông không thích đứa con trai này, hôm trước nó còn bóc mẽ ông, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình.

Cố Triều Niên không dám dừng lại.

“Không có gì.”

Cố Trạch suýt chút nữa đã cho là mình nghe nhầm, trước đây Cố Triều Niên thường hay làm nũng, cho dù Minh Hạc chủ động ra nước ngoài, vẫn cố đổ oan cho Minh Hạc, nói Minh Hạc đe dọa mình phải rời khỏi Cố gia.

Ban đầu ông cũng bị Cố Triều Niên lừa, uyển chuyển nhắc nhở Minh Hạc quan tâm đến cảm xúc của Cố Triều Niên, sau khi hỏi ra mới biết, Minh Hạc căn bản chưa từng nói chuyện với Cố Triều Niên!

Lúc đó ông mới biết Cố Triều Niên âm u độc ác, hôm nay quan tâm Cố Triều Niên, Cố Triều Niên lại nói không có gì, thật quá kỳ lạ.

Không phải là chỗ đó có vấn đề chứ?