Vân Bắc nghe lời này, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, liếc qua Vân Kiến Quốc, nói: “Cháu đói đến khó chịu, không cách nào nghĩ ngợi, bác cả, trong nhà còn gì ăn không? Từ hôm qua đến giờ, cháu chưa ăn gì hết, nếu còn đói nữa sẽ chết đói mất.”
“Phì phì phì, mày có biết nói chuyện không vậy? Cái gì mà chết với chóc, mày chờ đó, tao qua bếp nhìn xem còn đồ ăn không, lấy cho mày một ít.” Vân Kiến Quốc nghe thấy Vân Bắc muốn ăn gì, vẻ mặt không vui đứng dậy đi vào nhà bếp.
Vân Bắc cũng chẳng thèm để ý, đứng ở cửa phòng đánh giá căn nhà này, nghe nói căn nhà này là do ông ngoại cô để lại, là nhà dân, một viện tử nhỏ.
Mặc dù không nhiều phòng, chỉ có ba gian, nhưng so với những căn nhà mấy người chỉ có một phòng mà nói, căn nhà này đã là đỉnh rồi.
Ba gian phòng, hai vợ chồng Vân Kiến Quốc một phòng, con trai Vân Lâm của Vân Kiến Quốc một phòng, phòng cuối cùng là Vân Tuyết và Vân Bắc ở chung.
Bên trong phòng có hai giường, mỗi người ngủ một giường, dùng rèm để ngăn cách, mỗi người một nửa phòng, Vân Tuyết chiếm lấy bên trái có cửa sổ, mà cô thì ngủ bên phải.
Lúc này trong phòng khách treo một bức họa vĩ nhân, cùng với mấy trích dẫn lời của vĩ nhân.
Một bộ bàn ghế làm bằng gỗ được kê dựa vào tường trong phòng khách, phía trước bày một chiếc bàn trà nhỏ hình chữ nhật, nhìn chất liệu, chắc hẳn là gỗ hoa lê vàng.
Từ nhà khách đến gần vị trí nhà bếp có đặt một chiếc bàn bốn ghế, ngày thường người một nhà Vân Kiến Quốc ăn cơm ở đó, đương nhiên Vân Bắc không thể lên bàn, cô thường xuyên ăn cơm trong bếp, ăn chính là cơm thừa canh cặn.
Tính tình nguyên chủ mềm yếu, lại thường xuyên bị hai vợ chồng Vân Kiến Quốc lừa gạt, chẳng những không biết phản kháng, còn cảm thấy bọn họ là người tốt chứa chấp cô.
Hoàn toàn không biết, đây vốn dĩ là nhà của cô, cô mới là chủ của căn nhà này.
Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Bắc, sắc mặt Vân Kiên Quốc đen như đít nồi từ trong phòng bếp đi ra, trên tay cầm thứ gì đó đen xì không biết đã để mấy ngày, nói với Vân Bắc: “Trong phòng bếp không có đồ ăn gì cả, mày chấp nhận ăn tạm cái này đi.”
Vân Bắc chỉ lạnh nhạt nhìn qua Vân Kiến Quốc một cái, ói: “Bác cả, cháu nhớ rõ trong bếp còn có trứng gà mà, bây giờ cháu bị bệnh, còn đói mấy bữa, sao ăn được thứ này?”
“Vẫn Bắc, sao mày còn kén chọn như thế? Đâu phải mày không biết điều kiện trong nhà, những trứng gà đó là cho chị họ mày bồi bổ thân thể, từ nhỏ sức khỏe của con bé đã không tốt, bây giờ làm việc vất vả như vậy, phải bồi bổ cho thật tốt.”
“Thì ra là đi làm vất vả như vậy, hay là như thế này đi, bác bảo chị ta trả lại công việc cho cháu, cháu không sợ vất vả, cũng không cần ăn trứng gà bồi bổ sức khỏe, bác cảm thấy như thế nào?”