Nhìn thái độ của cả nhà Vân Kiến Quốc với cô, công việc kia chắc chắn không lấy về được.
Nếu đã như thế, chẳng bằng tối đa hóa lợi ích.
Về phần xuống nông thôn, Vân Bắc dám chắc không thể xuống nông thôn. Dù sao bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cô đều chưa từng làm qua việc đồng áng, cũng không phải là không chịu được loại vất vả kia, mà chính là cô còn có lựa chọn khác, cho nên xuống nông thôn kia vẫn thôi đi.
Bởi vậy Vân Bắc nhanh chóng đưa ra quyết định, chẳng qua cô cũng không vội vã ra ngoài mà chính là chải chuốt lại trí nhớ của nguyên chủ một lần.
Chờ đến khi cô hoàn toàn nắm giữ được trí nhớ của nguyên chủ, lúc này mới chuẩn bị rời giường.
Lại không được, vừa đứng dậy lại ngã xuống, trong nháy mắt sắc mặt Vân Bắc đen lại, không nhịn được mắng một câu.
Từ hôm qua sau khi cô làm ầm lên, người nhà họ Vân không ai để ý đến cô, giống như cô là người vô hình vậy, đến mức cô bị ốm còn đói đến bây giờ.
Bây giờ ngay cả sức lực rời giường cũng không có.
Nếu như không phải cô đến, đoán chừng nhà họ Vân đã phải xử lý tang sự.
Không rời giường chắc chắn là không được, cô còn bị đói bụng đây này, trông cậy vào Vân Kiến Quốc, chuyện này bỏ đi, nếu như ông ta thật sự để tâm đến cô, sớm đã bảo người đưa đồ ăn cho cô, hoặc là vừa rồi đã bưng đồ ăn đến cho cô.
Nhắc đến thì người bác cả này của nguyên chủ cũng không phải người tốt lành gì, trái lại thanh danh bên ngoài lại rất khá, nói cái gì mà nuôi lớn con của em trai, cũng chính là nguyên chủ.
Nhưng trên thực tế, ông ta lại là một kẻ không lợi không dậy sớm, nếu như không phải tiền đền bù và tiền tiết kiệm của mẹ cô, còn có căn nhà cô đang ở, ông ta nuôi cô mới là lạ.
Bây giờ cho dù nuôi cô cũng chỉ giới hạn ở mức độ không chết đói là được, trong nhà này, cô và chị họ Vân Tuyết chính là hai đối lập để so sánh.
Vân Tuyết ăn no mặc ấm, cô lại mỗi ngày chỉ có thể ăn no bảy phần, mặc quần áo cũ nát của Vân Tuyết.
Chẳng những thế, cô vẫn phải làm việc nhà, nếu như ngày nào không làm, tuyệt đối không có trái ngon để ăn, nói trắng ra, ở trong nhà Vân Kiến Quốc, cô chính là một người hầu nhỏ.
Điều duy nhất khiến trong lòng Vân Bắc dễ chịu hơn chính là, Vân Kiến Quốc kia vì để giữ mặt mũi, đưa cô đi học, từ cấp một đến hết cấp ba.
Đương nhiên, cũng may mà thành tích của cô tốt, đối phương không muốn cho cô học tiếp cũng không được.
Vân Bắc ổn định một lúc mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, bởi vì bị sốt, cơ thể cô còn rất yếu, mềm nhũn không có chút sức lực gì.
Cô đỡ tường đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách.
Vân Kiến Quốc đang ở bên trong nhà, nhìn thấy Vân Bắc đi ra, cho là cô đã nghĩ thông suốt, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi:
“Vân Bắc, mày nghĩ kỹ rồi hả?”