Bỗng Nhiên Thành Bạn Cùng Phòng Với Người Tôi Yêu Thầm

Chương 1.1: Lần đầu gặp nhưng là gặp lại?

Lục Xuyên Bạch không nghĩ cậu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nói: “Bạn học, có phải cơ thể cậu không thoải mái, có muốn đến phòng y tế không?”

Bạch Cẩn Tập lắc đầu: “Cái đó…tôi… không sao hết.” Cậu nhẹ giọng nói cảm ơn.

Lục Xuyên Bạch cũng không để ý, đứng dậy tiếp tục lau tóc, nhưng 1 tiếng sau anh thấy Bạch Cẩn Tập vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, có chút nghi hoặc nói: “Bạn học, cậu sợ tôi lắm hả?”

Bạch Cẩn Tập nghĩ thầm, ‘sao mà sợ được, ông đây thích anh còn không kịp, lấy đâu sợ’.

Đáng tiếc Lục Xuyên Bạch không có khả năng đọc tâm, anh thấy Bạch Cẩn Tập không nói gì thì càng thêm xác định phỏng đoán của mình: “Bạn học, cậu trước kia biết tôi à? Tôi ăn hϊếp cậu?”

Lục Xuyên Bạch nhìn Bạch Cẩn Tập cuối cùng đã cho mình một phản ứng là lắc đầu, “Vậy…” Lục Xuyên Bạch khẽ thở dài: “Ngày mai tôi sẽ nhờ ban quản lý giúp đổi phòng, cậu không cần sợ tôi.”

Bạch Cẩn Tập không định để Lục Xuyên Bạch dọn đi, nhưng khi đối mặt với Lục Xuyên Bạch toàn bộ hệ điều hành của cậu như bị ngắt điện, Bạch Cẩn Tập trong lòng điên cuồng mắng bản thân là phế vật vô dụng.

Lục Xuyên Bạch định ra ngoài hút thuốc, anh không hiểu sao mình lại cảm thấy hơi bực bội, lúc đứng lên liếc mắt nhìn Bạch Cẩn Tập một cái liền phát hiện toàn thân cậu run rẩy, anh chạy nhanh qua sờ lên trán cậu, phát hiện nhiệt độ không bình thường, mau chóng cõng cậu đến phòng y tế.

---

Bác sĩ kéo màn che ra, nói với Lục Xuyên Bạch: “Thần kinh căng thẳng quá mức, em ấy nhìn thấy ai vậy?”

Lục Xuyên Bạch hơi ngừng lại, không xác định lắm: “Chắc là gặp em…”

Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại cúi đầu viết bệnh án.

Lục Xuyên Bạch thật sự không biết phải làm sao, bản năng kháng cự cũng là chuyện bình thường, nhưng đến mức phải đến phòng y tế liền không có bình thường nữa. Bạn cùng phòng này thật sự sợ anh đến vậy sao?

Bác sĩ lại đi vào theo dõi Bạch Cẩn Tập, còn Lục Xuyên Bạch đang định về lại KTX, bạn cùng phòng sợ anh như vậy tốt nhất không nên ở lại đây, nhưng nghĩ tới bạn cùng phòng là tân sinh viên chắc hẳn chưa có bạn bè, lúc khát muốn uống nước cũng khó khăn, ý nghĩ này khiến Lục Xuyên Bạch tiến thoái lưỡng nan.

Bác sĩ đi ra nói: “Bạn học này, bạn của em tìm kìa.”

Lục Xuyên Bạch rất khϊếp sợ nhưng vẫn đi qua, anh kéo màn ra nói với Bạch Cẩn Tập: “Cậu… cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Bạch Cẩn Tập mở miệng, giọng nói rất tỉnh táo nhưng vẫn thấy ngại, “Cái đó… cảm ơn.”

Lục Xuyên Bạch xua tay, “Không sao thì tốt, cậu có bạn không? Có muốn gọi bạn cậu đến chăm không?”

Lục Xuyên Bạch không biết cậu có bạn hay không nhưng anh hiện tại xác thực rất muốn chạy, sợ cậu nhìn anh một hồi lại căng thẳng thần kinh quá mức.

Bạch Cẩn Tập không trả lời câu hỏi của anh, cậu liếc nhanh Lục Xuyên Bạch một cái, nghĩ đến mình còn chưa tự giới thiệu vì thể liền hắng giọng nói: “Tôi tên… Bạch Cẩn Tập, thật ra anh… không cần…đổi phòng đâu.”

Giọng Bạch Cẩn Tập càng nói càng nhỏ nhưng Lục Xuyên Bạch vẫn nghe thấy, “Cậu…” không phải ghét tôi sao? Nhưng Lục Xuyên Bạch cảm thấy hỏi vậy có hơi ra vẻ nên không nói ra câu.

Thật ra Bạch Cẩn Tập vẫn đang dùng ánh nhìn khóe mắt để quan sát Lục Xuyên Bạch, cậu nhìn ra sự nghi hoặc của anh, “Tôi… không có sợ anh, tôi chỉ là…” tay Bạch Cẩn Tập nắm chặt chăn quyết định nói dối: “Tôi… chỉ là… không quen ở KTX.”

Bạch Cẩn Tập chưa nói dối bao giờ, nói xong câu đó cậu còn trộm nhìn phản ứng của Lục Xuyên Bạch, thấy vẻ mặt thì ra là thế của anh thì mới yên lòng.

Lục Xuyên Bạch một bộ tôi hiểu rồi, ngồi lên ghế, kéo gần khoảng cách với Bạch Cẩn Tập: “Thì ra là vậy, trước kia cậu đều học ngoại trú à?”

Bạch Cẩn Tập hơi nghiêng đầu nói: “Đúng vậy.”

“Tôi đây đảm bảo có thể trở thành một bạn cùng phòng đạt tiêu chuẩn, khiến cậu không sợ KTX nữa.”

Bạch Cẩn Tập nhìn bộ dáng tự tin của Lục Xuyên Bạch liền cảm thấy mình hình như thích anh thêm một chút.

Lục Xuyên Bạch giờ mới nhớ tới vừa nãy cậu có tự giới thiệu, “Cậu tên Bạch Cẩn Tập?”

Bạch Cẩn Tập nghĩ rằng Lục Xuyên Bạch nhớ đến việc ngày xưa, có chút khẩn trương, trái tim không chịu thua mà đập nhanh, nhắc lại tên của mình: “Đúng vậy, tôi tên Bạch Cẩn Tập.”

Chỉ thấy Lục Xuyên Bạch vẻ mặt kinh ngạc, cười cười: “Tên của tôi cũng có chữ Bạch nè, một Bạch đầu một Bạch cuối, chúng ta thật có duyên.”

Bạch Cẩn Tập nhìn nụ cười thiên chân của Lục Xuyên Bạch liền biết anh không nhớ rồi, cậu cảm thấy vừa may mắn vừa tủi thân.

Ngày hôm sau.

Lục Xuyên Bạch rủ Bạch Cẩn Tập cùng ăn sáng nhưng cậu nói sáng nay muốn lấy tài liệu nên từ chối anh.

“Bạch Bạch, mình nói cậu nghe, mình hóng được bí mật lớn động trời, cậu muốn nghe không?” Tay Giang San Hô cầm tài liệu, thấy Bạch Cẩn Tập gật đầu liền nhảy nhót nói: “Trường chúng ta có một đàn anh, hắn cùng anh trai hắn ta…”

Suy nghĩ của Bạch Cẩn Tập đã sớm bay xa, bởi vì cậu nhìn thấy bóng dáng tùy ý chạy trên sân bóng rổ của Lục Xuyên Bạch.

Lục Xuyên Bạch mặc một bộ đồ chơi bóng rổ màu xanh dương bình thường nhưng cũng không lu mờ đi vẻ đẹp của anh, dưới cặp lông mày rậm là một đôi mắt thâm thúy, ánh mắt kiên định mà sắc bén. Bờ vai rộng lớn cộng với đầu tóc gọn gàng, vóc dáng khiến cho người xem cảm giác được một sự trầm ổn trưởng thành.

Giang San Hô lớn giọng gọi Bạch Cẩn Tập vào tiếng, “Bạch Bạch, cậu có đang nghe không vậy?”

Bạch Cẩn Tập phục hồi lại tinh thần nói: “Ngại quá Giang Giang, mình vừa không tập trung.”

Giang San Hô cũng không để ý nhiều, “Haiz không sao không sao, tí nữa tụi mình qua nhà ăn ăn cơm nha? Cậu không phải quên mất hôm qua đồng ý mời mình ăn cơm rồi chứ?”

Bạch Cẩn Tập cười nói: “Không quên mà…”

Còn chưa nói xong liền nhìn thấy Lục Xuyên Bạch ở sân bóng vẫy tay với cậu, xuyên qua đám đông, cách ánh nắng mai gọi tên cậu, chạy về phía cậu.

Bạch Cẩn Tập đứng im nhìn anh, trái tim liền rung động.