Bạch Cẩn Tập nằm mơ cũng không mơ đến cảnh người cậu yêu thầm sẽ xuất hiện ở KTX của mình, nhìn người con trai trước mặt tự giới thiệu tên, chắc hẳn anh ấy không biết cái tên này Bạch Cẩn Tập khắc ghi đã 3 năm.
---
“Bạch Bạch, chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.” Giang San Hô làm nũng kéo tay Bạch Cẩn Tập.
Bạch Cẩn Tập cười nói: “Hôm nay không đi, mình còn chưa dọn dẹp lại KTX nữa.”
Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh, buổi chiều còn phải tham gia tập huấn, Bạch Cẩn Tập không dám nói ra là cậu bị lạc đường. Việc xác định phương hướng đối với Bạch Cẩn Tập gần như là con số không, nên đến khi tìm được KTX cậu chỉ kịp để hành lý ở đó chứ chưa kịp sắp xếp.
Giang San Hô và Bạch Cẩn Tập là bạn từ cao trung, hôm nay điểm danh tân sinh viên nhìn thấy Bạch Cẩn Tập khiến hắn rất vui, gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy lần sau cậu nhớ mời mình ăn cơm đó nha.”
(Cao trung = THPT ở Việt Nam)
Bạch Cẩn Tập gật đầu nói đồng ý.
Sau khi cùng Giang San Hô tạm biệt, Bạch Cẩn Tập đi về hướng KTX, vừa mở cửa phòng ra cậu đã thấy trong phòng nhiều thêm một phần hành lý, cậu cũng không nghĩ nhiều, tưởng là bạn cùng phòng mới đã tới nên liền dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc.
Ba tiếng trước, Lục Xuyên Bạch kéo theo vali trở về KTX, anh không phải sinh viên năm nhất nên không cần tham gia tập huấn, nhưng vừa vào đến cổng KTX đã bị dì quản lý ném cho một tin chấn động.
Dì quản lý vẻ mặt hòa ái nói: “Xuyên Bạch quay lại rồi à, quản lý mới không cẩn thận đem phòng của con phân cho tân sinh viên mất tiu, giờ cũng không thể người ta sắp xếp lại lần nữa, Xuyên Bạch à, việc đó, có thể phiền cháu chuyển đến KTX khác được không.”
Lục Xuyên Bạch cạn lời cười, KTX ở một năm giờ không còn, anh mặt không cảm xúc nhìn dì quản lý không nói câu nào.
Quản lý cũng biết mình sai nên không dám nói gì nhiều, liền lấy lòng Lục Xuyên Bạch, “Xin lỗi con, dì chuyển con đến phòng 2 người nha, không phụ thu, con có thể ở đến khi tốt nghiệp luôn, con xem…”
Lục Xuyên Bạch nhìn dì quản lý đã 50 tuổi mà lại đi lấy lòng mình, cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, cười cười: “Không sao ạ, con ở phòng số mấy vậy dì?”
Lục Xuyên Bạch đem hành lý đến phòng 602, ngồi trên chiếc giường lạ nhìn thấy hành lý giường đối diện, nghĩ thầm: “Bạn cùng phòng này nhìn là biết tân sinh viên, sao hành lý không thu xếp đàng hoàng mà vứt lung tung vậy, thật khó coi.” Lục Xuyên Bạch liền ngồi ngẫm nghĩ như vậy thật lâu, vẫn là nhịn không được đi ra ngoài tìm đám bạn chơi bóng.
---
Bạch Cẩn Tập nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu lại, không nhìn không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, cậu nhìn thấy người mình yêu thầm 6 năm xuất hiện ở KTX của mình.
Lục Xuyên Bạch nhìn bạn cùng phòng mới, cảm thấy người này lớn lên không không tệ, anh mỉm cười nhìn cậu nói: “Chào cậu, bạn học, tôi tên Lục Xuyên Bạch.”
Thật sự mà nói Bạch Cẩn Tập không rõ, cũng không biết vì sao Lục Xuyên Bạch lại xuất hiện ở đây.
Bạch Cẩn Tập biết tình lạnh nhạt nói: “Anh…anh…”
Bạch Cẩn Tập cảm giác như nghe thấy âm thanh trái tim đập nhanh của chính mình, khẽ thở ra một hơi điều chỉnh lại trạng thái.
Lục Xuyên Bạch không để trong lòng, anh nghĩ Bạch Cẩn Tập bị anh dọa sợ nên liền chỉ vào đống hành lý giải thích: “Bạn học, thật ngại quá, dọa cậu sợ rồi, tôi cũng vừa mới dọn vào, cậu xem đây là hành lý của tôi, về sau hai ta là bạn cùng phòng.”
Bạch Cẩn Tập không dám mặt đối mặt với Lục Xuyên Bạch, cậu dời mắt nói: “Uhm.”
Lục Xuyên Bạch vừa chơi bóng về, anh cảm thấy đây là lần đầu mình và bạn cùng phòng gặp nhau, muốn để lại ấn tượng sạch sẽ chút, liền nói: “Tôi vừa mới chơi bóng về nên đi tắm trước đây.”
Bạch Cẩn Tập sau khi thấy anh lấy quần áo bước vào phòng tắm liền tê liệt ngồi lên giường, giường của cậu nằm đối diện giường Lục Xuyên Bạch, ở giữa là lối đi nhỏ, phía bên trái giường là bàn học, còn phía bên phải là tủ quần áo. Vốn dĩ Bạch Cẩn Tập cảm thấy ở chung với một người cũng không sao hết, nhưng cố tình đây lại là Lục Xuyên Bạch, cảm giác liền khác.
Lục Xuyên Bạch tắm xong cả người phủ lớp hơi nước ấm nóng, anh dùng khăn tùy ý lau tóc vài cái, cùng với mùi sữa tắm thoang thoảng bay ra khiến Bạch Cẩn Tập không dám hướng mắt về phía phòng tắm.
Bạch Cẩn Tập rất muốn chạy ra ngoài nhưng hiện chân cậu mềm nhũn, nếu không cũng sẽ không ngồi im nãy giờ.
Lục Xuyên Bạch vắt khăn lên cổ, đi về phía Bạch Cẩn Tập, “Bạn học, tên cậu là gì?”
Bạch Cẩn Tập nhìn Lục Xuyên Bạch đang dần dần đến gần, trong lòng khóc không ra tiếng, hệ điều hành ngôn ngữ và hành vi đình chỉ hoạt động, muốn chạy nhưng không được.
Lục Xuyên Bạch lúc này mới phát hiện ra mặt của Bạch Cẩn Tập đỏ tới mang tai, nhìn như rất nóng, anh ngẩng đầu nhìn điều hòa, thấy đang bật liền định sờ trán Bạch Cẩn Tập xem có bị sốt hay không, trong thời tiết mùa này mà tân sinh viên còn đi tập huấn rất dễ bị say nắng.
Tay Lục Xuyên Bạch vừa chạm nhẹ đến da Bạch Cẩn Tập, cậu bỗng nhiên run lên, lui mạnh về sau.