Chiếc váy trắng mà ma nữ mặc đầy vết máu, mái tóc khô rối bù xõa xuống ngực, đung đưa khi cô bước đi, miệng tấm máu lấp lánh trong tầm mắt trong ánh sáng mờ ảo. Cô ấy dùng một tay kéo khung xương, tay kia cầm một vật hình tròn, hình dáng rất đáng sợ.
Cố Chính Khanh sợ đến nín thở, đồng tử co rút, nắm lấy quần áo của Thẩm Hành.
Ma nữ cười dữ tợn và khập khiễng đi về phía bọn họ.
Thẩm Hành sợ Cố Chính Khanh bị hù đến mất hồn. Ngay lúc cậu muốn thương lượng với nhân viên đóng vai ma nữ, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên trống rỗng.
Phịch một tiếng, nữ ma vấp phải váy, rơi xuống đất. Vật tròn trong tay bay ra, rơi thẳng vào trong ngực Cố Chính Khanh.
Nữ quỷ bị ngã: "..."
Cố Chính Khanh: "..."
Sau ba giây im lặng chết chóc, đồng thời vang lên hai tiếng kêu rên:
“Ô ô ô ô ô ô ô đau quá a!’
“A a a a đây là thứ gì vậy!”
Thẩm Hành: "..."
Cậu nhìn nữ quỷ đau đến mức nhe răng trợn mắt, cùng Cố Chính Khanh đang ôm đầu quay vòng vòng, trong lòng cảm thấy sâu sắc, cảnh tượng này có thể đưa vào trong phim với tựa đề 10 cảnh hài hước nhất trong cuộc sống.
Cậu bước nhanh đi tới, nhặt cái đầu ném sang một bên, vỗ vỗ sau lưng Cố Chính Khanh an ủi: "Không sao, đều là đồ giả thôi."
Được Thẩm Hành an ủi, Cố Chính Khanh chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng hô hấp vẫn dồn dập. Anh nhìn ma nữ nằm trên mặt đất rêи ɾỉ đau đớn, mới nhớ ra đây là nhân viên giả vờ làm nữ quỷ, anh ngập ngừng nói: “Cô không sao chứ?”
Ma nữ lau nước mắt nói: "Đau quá, tôi, tôi không đứng dậy được."
Cố Chính Khanh theo bản năng duỗi tay ra, nữ quỷ ngẩng đầu cảm kích nhìn anh, giơ tay lên.
Cố Chính Khanh sợ hãi trước vẻ mặt hung ác của nữ quỷ cùng đôi mắt nửa lồi, theo bản năng thu tay lại, lùi lại nửa bước.
Nữ quỷ thấy cánh tay trống không: “…”
Cậu thật sự lùi lại nửa bước sao? Thẩm Hành thấy vậy thở dài, đưa tay đỡ nữ quỷ đứng dậy.
Sau khi nữ ma đứng vững, nàng khịt mũi, xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi dọa cậu sợ rồi."
Nói xong, nàng cởi mũ trùm đầu xuống, tránh cho Cố Chính Khanh lại bị dọa sợ. Nhưng trong mắt Cố Chính Khanh, cảnh tượng này lại biến thành một nữ quỷ vặn vẹo đầu mình, cái cổ đầy máu của cô vặn vẹo mấy lần rồi mới mọc lại đầu.
Nữ quỷ tranh công nói: “Tôi cởi trang phục vì cậu, cậu có động lòng không?”
Cố Chính Khanh: “…Không, tôi không dám động.”
Thẩm Hành nhìn hai người giằng co, bất lực thở dài với nữ quỷ: “Cô vừa mới ngã xuống, có sao không?”
Ma nữ xua tay: “Không sao đâu, không còn đau nữa.”
Nói rồi cô nhìn Cố Chính Khanh rúc vào sau lưng Thẩm Hành, nói: “Xem ra cậu bạn này của cậu rất sợ ma, nhưng phía trước có một bức tường ma quỷ rất đáng sợ, để tôi đi cùng các cậu, tôi sẽ nói cho đồng nghiệp của tôi một tiếng, họ sẽ không dọa các người nữa.”
Cố Chính Khanh hai mắt sáng lên, anh quên mất sợ hãi nói với nữ ma: "Cám ơn cô rất nhiều."
Nữ ma khách khí nói: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ chẳng tốn sức mà thôi. "
Sau khi cởi bỏ bộ trang phục đáng sợ, Cố Chính Khanh phát hiện ra nữ quỷ thực chất là một cô gái rất dễ thương.
Hai người biến thành ba người, Cố Chính Khanh bắt đầu trò chuyện với nữ quỷ. Đi được năm phút, cô gái đột nhiên dừng lại: "Quỷ thủ tường ở phía trước, tôi đi nói với đồng nghiệp trước một tiếng, các cậu đứng chờ một lát nhé."
Cố Chính Khanh cảm kích gật đầu. Thẩm Hành quan sát công trình đáng sợ này được gọi là Quỷ thủ tường. Đúng như tên gọi, trên tường có rất nhiều lỗ, bàn tay hoặc đạo cụ của con người sẽ thò ra từ bên trong.
Khoảng cách giữa hai bức tường thực ra khá lớn, bàn tay ma quái sẽ không bao giờ chạm được vào người đi ở giữa. Nhưng một số du khách đến thăm ngôi nhà ma không thể bình tĩnh lại và phân tích nó, chỉ cần nhìn vào hiệu ứng này là họ đã sợ chết khϊếp.
Nữ nhân viên giả làm nữ quỷ bước lên hành lang nhỏ giọng nói: "Anh Lưu, anh Lý, tôi là Tiểu Tôn. Tôi có một người bạn đặc biệt sợ ma, anh có thể giúp họ đi qua an toàn dễ dàng hơn được không? "
Cô còn chưa nói xong, hai bên mặt đất đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng đỏ, chiếu sáng vết máu trên tường và bàn tay đầy mủ loét. Kèm theo tiếng gầm lên, hai bàn tay duỗi hết sức về phía trước, như đang cố gắng đưa con người đến gần địa ngục hơn.
Cô gái giả làm ma sợ tới mức toàn thân run lên, khóc lên: "Tôi, tôi thật sự là Tiểu Tôn, anh Lưu và anh Lý, xin đừng dọa tôi, lá gan tôi rất nhỏ a a a a a a !"
Bàn tay quỷ bên trái đột nhiên vươn về phía trước, suýt nữa chạm vào góc áo cô gái. Cô gái giả làm ma sợ đến phát khóc, chạy về phía trước khóc lóc rồi biến mất, tiếng hét vẫn vang vọng trong không trung.
Cố Chính Khanh: "..."
Thẩm Hành: "..."
Cố Chính Khanh không nghĩ tới nữ sinh lại không đáng tin cậy như thế, có sự làm mẫu vừa rồi, anh càng cảm thấy sợ hãi lùi lại mấy bước, đυ.ng vào người Thẩm Hành.
Thẩm Hành nắm lấy cánh tay Cố Chính Khanh, bảo anh quay người lại đối mặt với cậu. Cậu cúi đầu nhìn sắc mặt Cố Chính Khanh tái nhợt, cố ý hạ giọng: "Cố tổng, ngài có tin tôi không?"
Cố Chính Khanh sửng sốt một lát rồi gật đầu. Thẩm Hành giúp Cố Chính Khanh đội mũ áo hoodie lên, vừa chỉnh lại mớ tóc vướng trên trán vừa nói: “Một phút nữa tôi sẽ đưa anh đến đó, anh không cần nghe cũng không cần nhìn, mọi chuyện đều có tôi lo liệu.”
Cảm nhận được sự dịu dàng của Thẩm Hành, thần kinh căng thẳng của Cố Chính Khanh thả lỏng đi rất nhiều, Anh đặt hết lòng tin vào cậu. "Được."
Thẩm Hành cười nhẹ, khen ngợi như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Cố tổng thật ngoan."
Bị người kém hơn mình bảy tuổi dỗ dành, Cố Chính Khanh không khỏi mặt có chút nóng bừng, "Đừng..."
Anh chỉ nói một nửa, còn lại đều biến mất trong gió.
Thẩm Hành một tay vòng qua eo anh, một tay sau gáy anh, dùng chút lực ôm anh vào lòng.
Cố Chính Khanh bị anh ôm trong ngực, trán tựa vào l*иg ngực rắn chắc của anh, mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên cơ thể Thẩm Hành vương vấn chóp mũi anh, khiến anh cảm thấy sảng khoái sau trận tuyết đầu mùa.
Bàn tay vuốt ve phần lưng dưới của anh thật nóng bỏng và mạnh mẽ, hơi ấm dường như được truyền đến anh qua lớp vải. Sự hiện diện của cậu rất độc đoán nhưng lại rất dịu dàng.
Cố Chính Khanh chớp mắt, lông mi cọ vào cổ áo Thẩm Hành, bên tai nghe thấy nhịp tim dồn dập. Không biết là của mình hay của Thẩm Hành.
Đang lúc anh đang choáng váng, phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, âm thanh sắc như móng tay cào trên bảng đen, khiến người tôi da đầu tê dại không thể kiềm chế.
Cổ chân lộ ra cũng cảm nhận được hơi nước mát lạnh, lạnh lẽo quấn chặt lấy anh như bị hoại tử, Cố Chính Khanh không hiểu nghĩ đến bàn tay ma quái đã biến thành xương, xuyên qua làn nước biển hôi hám, sắp tóm lấy cổ chân anh một cách thô bạo. Kéo anh vào vực thẳm của sự im lặng chết chóc.
Cố Chính Khanh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ đến mức không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì khác, co rúm lại trong vòng tay của Thẩm Hành.