Bá Tổng Nam Phụ Mang Thai Con Của Chim Hoàng Yến

Chương 45

Một thây ma đến từ ba hướng phía trước, bao vây một nhóm trong số họ.

Một người trong số họ chạy thẳng về phía Cố Chính Khanh.

Cố Chính Khanh sợ đến đầu óc trống rỗng, toàn thân không thể động đậy, chỉ ngốc ngốc đứng ở chỗ đó.

Tang thi càng ngày càng gần anh, Cố Chính Khanh chỉ có thể nhìn thấy vết thương trên mặt nó đang chảy mủ.

Bàn tay đen thẫm đang chảy máu không ngừng giãn ra trong đồng tử của Cố Chính Khanh, chỉ còn cách anh một tấc.

Lúc này, một cô gái trong đội hoảng sợ hét lên.

Cố Chính Khanh lúc nhìn thấy tang thi ánh mắt sáng lên, rõ ràng nghe được anh thấp giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng có người sợ, tôi sẽ đi dọa nàng!

Cố Chính Khanh: "..."

Cái tên tang thi kia vẻ mặt hưng phấn mà đi dọa nữ sinh kia, trên khuôn mặt tươi cười phá lệ xán lạn.

Cô gái sợ hãi đến mức hét to đến nỗi mái nhà gần như rơi xuống.

Cố Chính Khanh vẫn đứng ở chỗ đó, không dám động đậy.

Thẩm Hành nhìn Cố Chính Khanh sắc mặt tái nhợt, bất đắc dĩ thở dài. Lợi dụng ba tên tang thi hù dọa thiếu nữ đang gào thét, Thẩm Hành kéo Cố Chính Khanh đột phá vòng vây của thây ma.

Hai người đi một lúc lâu, hoàn toàn bỏ lại đám tang thi ở phía sau, Cố Chính Khanh rốt cục khôi phục lại nụ cười với Thẩm Hành, hận không thể che mặt trốn đi.

Rõ ràng là anh đề nghị đến nhà ma, nhưng bị dọa như thế này thì thực sự rất xấu hổ.

Thẩm Hành thấy anh ngượng ngùng, cũng không đề cập tới chuyện vừa rồi, ngược lại nói: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngàn lần đừng để lạc nhau.”

Cố Chính Khanh cảm động trước sự thấu tình đạt lý của Thẩm Hành, gật gật đầu.

Bọn họ không biết mình đã đi đâu nhưng mọi thứ đều tối đen như mực. Đồ vật hai bên đường chỉ là những đường nét mơ hồ trong bóng tối, như thể có những linh hồn ma quỷ đang rình rập.

Cố Chính Khanh rụt cổ, lưng lạnh buốt, hai chân yếu đến mức không thể đi được.

Anh vô thức tiến lại gần Thẩm Hành, muốn có được cảm giác an toàn từ cậu.

Ngay khi Cố Chính Khanh đang cực kỳ sợ hãi, đột nhiên nghe được Thẩm Hành thanh âm: "Đừng sợ, tôi dẫn anh đi."

Cố Chính Khanh sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành.

Một lòng bàn tay to lớn nắm lấy mu bàn tay của anh, cái tay kia trẻ tuổi mạnh mẽ, nhiệt độ nóng hổi của lòng bàn tay truyền qua làn da đến trái tim anh, xua tan nỗi sợ hãi lạnh lẽo.

Đây là tay đàn ông chứ không phải tay con trai.

Có thể là do Thẩm Hành không muốn anh sợ hãi, nhưng quy tắc lại nói anh không nên làm vậy, anh muốn vượt qua cảm giác không khỏe ấy.

Cố Chính Khanh do dự một chút, cuối cùng cũng không tránh ra, ngoan ngoãn để cho Thẩm Hành tùy ý nắm tay anh đi về phia trước.

Toàn bộ lực chú ý của Cố Chính Khanh đều đặt trên cánh tay đang nắm lấy tay anh, liền không biết khi nào đã đi qua cái hành lang u ám kia.

Thấy bốn phía đã có lại ánh sáng, Thẩm Hành buông lỏng cánh tay đang nắm tay Cố Chính Khanh ra, cuối đầu quan tâm hỏi: “Không sao chứ.”

Tuy rằng Thẩm Hành đã buông tay, nhưng Cố Chính Khanh Vẫn còn nhớ xúc cảm đó, ngón tay theo bản năng vuốt ve một chút, như cảm giác ấy vẫn còn ở đó.

Thẩm Hành thấy Cố Chính Khanh vẫn đang phát ngốc nhìn mặt đất, liền đi đến trước người anh, một bên thăm dò con đường, một bên nghiên người bảo hộ anh.

Hai người lại đi một hồi, xung quang lại có chút u ám, Thẩm Hành nhạy bén nghe được bên trái truyền đến tiếng bước chân.

Một tiếng nhẹ một tiếng nặng, còn có một vạt đang bị kéo đi phát ra tiếng cọ xát, tạo ra hiệu ứng kinh hoàng.

Thẩm Hành cảnh giác nhìn về hướng đó, kéo Cố Chính Khanh chạy về phía sau.

Cố Chính Khanh nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy được bảo vệ.

Mọi người coi anh như Cố tổng, kính sợ anh dựa vào anh, đều là anh đi bảo vệ người khác, đã rất lâu rồi không có người chủ động bảo vệ anh.

Cố Chính Khanh trong bóng tối nhìn Thẩm Hành, tạm thời quên đi sợ hãi, nhẹ nhàng cong môi dưới.

Thẩm Hành không chú ý tới ánh mắt của Cố Chính Khanh, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tới."

Cố Chính Khanh nghe được lời này, Adrenaline trong người Cố Chính Khanh lập tức dâng trào, nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh.

Anh nuốt khan, mở to mắt và cảnh giác nhìn vào khoảng không tối tăm trước mặt.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn.

Một thân hình cao hai mét dần dần hiện rõ.