Khi Dị Hình Bị Trói Buộc Vào Hệ Thống Cứu Thế

Chương 15: Vụ án Ꮆiết người tàn bạo

Một tiếng vυ't, thiếu niên tóc đen cảm giác tay phải của mình như vụt qua thứ gì đó. Cậu chợt cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm, mối đe dọa biến mất trong nháy mắt! Thiếu niên tóc đen lấy lại quyền khống chế cơ thể, thuận thế xoay người nhìn ra sau.

Sau đó, dị hình hết hồn nhìn thấy một cái đầu đầy máu bay ra theo quỹ đạo cú chém của cậu! Tiếp đó cái xác không đầu ngã ầm xuống đất ngay sát bên cạnh cậu! Một đống máu phun ra khắp nơi! Còn cái đầu kia sau khi vẽ ra một đường parabol trên không trung thì, "rầm!" một tiếng đập xuống sàn gỗ, lăn lốc cốc đến chân tường rồi mới ngừng lại. Một khuôn mặt trông khá quen mắt hướng về phía thiếu niên!

Dị hình: "Tôi nhớ hình như từng thấy anh ta trên tin thời sự..."

Cùng lúc đó, một tràn tiếng thét vang lên trong đầu cậu.

Hệ thống 2d14: "A!!!!!!!!! Kí chủ đại đại, cậu gϊếŧ người rồi!!! Sao cậu dám gϊếŧ đại Boss Hoắc Ly cơ chứ!!!"

Đồng thời, ở một nơi mà dị hình không nghe thấy.

Hệ thống 099: "Đinh! Xác nhận kí chủ đã chết! Đinh! Hệ thống 099 yêu cầu trở về hệ thống chủ một lần nữa..."

Ngay sau khi gây họa, dị hình lập tức bình tĩnh lại, đưa ra một quyết định trong chớp mắt!

Cậu nhanh chóng chạy đến bên tường, nâng cái đầu lên rồi chạy trở về, ấn vào cổ của cái xác!

Bởi vì thị trấn Liên Minh sạch sẽ đến mức ngay cả chất hữu cơ để hấp thu cũng không có, thiếu niên tóc đen chỉ có thể biến cả cánh tay trái và vai trái của mình thành tơ đen. Một phần của nó nhanh chóng mọc dài ra kết nối giữa cổ và đầu của Hoắc Ly, những sợi đen còn lại thì phân tán đến khắp nơi trong nhà, thu thập máu và thịt bắn ra tung tóe trên sàn và vách tường.

Hệ thống 099: "Đinh! Hệ thống 099 thu hồi yêu cầu! Kí chủ đang được phục hồi! Mức độ phục hồi: 1%, 3%..."

"Đừng hoảng loạn!" Thiếu niên tóc đen gào lên với hệ thống 2d14 đang khóc ầm ĩ trong đầu mình, "Não bị thiếu oxy chưa đến một phút, chắc chắn có thể cứu lại được!"

Thiếu niên tóc đen cúi người, cẩn thận xít lại gần quan sát đôi mắt vẫn còn mở của Hoắc Ly. Nhìn con ngươi màu nâu sậm của anh, cậu nghĩ trong lòng: "Ngay cả con ngươi cũng chưa giãn ra, tại sao anh ta lại không có phản ứng?"

Cậu vừa túm hai gò má của Hoắc Ly lắc lắc, vừa kêu gào: "Hoắc Ly! Hoắc Ly! Anh có nghe tôi nói không?"

...

Cùng lúc đó, trong một căn phòng của trạm y tế.

"Đinh! Cơ thể dự phòng số bốn đang thức tỉnh!"

20 phút sau, Hoắc Ly lại một lần nữa bò ra từ hộp ngủ đông, mặt vô cảm đi đến bên cạnh tủ quần áo, bắt đầu mặc quần áo. Trong lúc đó anh dùng tinh thần lực nhìn vào thiếu niên tóc đen đang gọi tên mình.

Hoắc Ly nhìn thiếu niên nắm chặt má của mình bằng một tay, cúi người cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt của mình. Bên trong đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên toát ra sự quan tâm chân thành.

Gương mặt của thiếu niên tóc đen cách rất gần, Hoắc Ly có thể đếm được rõ ràng từng sợi lông mi của cậu, thậm chí cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của thiếu niên phớt qua da mình...

Khoảnh khắc đó, Hoắc Ly dường như cảm thấy có vật gì đó chạm vào cảm xúc sâu trong lòng mình...

Nhưng khi dư quang của anh chú ý tới tay trái của thiếu niên dị hóa thành vô số tơ đen. Kiêng kỵ và cảnh giác lập tức tách rời cảm giác không nên tồn tại đó.

Hoắc Ly kìm nén cảm giác muốn đáp lại tiếng gọi kích động của thiếu niên kia, để cơ thể mình mềm nhũn như xác chết bình thường nằm trong ngực thiếu niên, làm bộ như không có phản ứng với tất cả mọi thứ.

Hệ thống 099 trong đầu "Xác chết" yếu ớt hỏi: "Kí chủ, cơ thể này đã được chữa trị xong, ngài... không muốn quay lại sao?"

Hoắc Ly có chút phòng bị nhìn chằm chằm cơ thể đã tiếp xúc với tơ đen, nói với 099: "Không, tôi không quay lại nữa. Cậu liên lạc với hệ thống chủ xin giải trừ liên kết, tôi sẽ tự mình giải thích rõ nguyên nhân với hệ thống chủ. Sau đó cậu quay lại rồi liên kết với cơ thể hiện tại của tôi."

Hệ thống 099: "Vâng, kí chủ đại nhân."

Cùng lúc đó

Dị hình đang bể đầu sứt trán "cấp cứu" cái "xác" bị chém đầu. Phần lớn thịt và máu của Hoắc Ly đã được tơ đen vận chuyển trở về, ghép lại trên cổ. Toàn bộ phần cổ gần như đã được phục hồi nhưng Hoắc Ly vẫn không có phản ứng với tiếng hô hào, cũng không có nhịp tim.

Thiếu niên tóc đen tự lẩm bẩm: "Không thể nào! Anh ta chỉ bị mất máu một chút thôi mà, tại sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?"

Dị hình dứt khoát làm liều, dùng một phần cánh tay trái của mình chuyển hóa thành nguyên liệu, hợp thành gần một lít máu cùng nhóm máu với Hoắc Ly, rồi tiêm vào động mạch cổ của Hoắc Ly thông qua tơ đen.

Nhưng mà, Hoắc Ly vẫn không có nhịp tim.

Thiếu niên tóc đen hoàn toàn bó tay, chỉ có thể học theo động tác cấp cứu của loài người: Cúi người xuống, đặt môi của mình lên môi của Hoắc Ly, thử thổi khí vào trong...

Hoắc Ly không kịp đề phòng nhìn gương mặt dần dần phóng đại của thiếu niên, cảm nhận cảm giác mềm mại truyền đến từ đôi môi của cậu. Hoắc Ly dùng hết toàn bộ lý trí đè nén nỗi khϊếp sợ trong lòng, nhanh chóng trốn thoát khỏi cơ thể của mình như bị điện giật!

Trong trạm y tế, Hoắc Ly sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, tức giận nghĩ: Mình mới vừa làm sao thế này? Tại sao mình phải chạy? Chắc chắn là vì sợ cái tên dị hình kia nhân cơ hội gây bất lợi cho mình! Chắc chắn là thế!

Còn tinh thần lực thì vẫn loanh quanh bên cạnh "Xác chết", nhìn hai người răng môi chạm nhau, không dám quay lại.

Thổi chừng hai hơi thì dị hình ngẩng đầu lên, lòng đầy mong đợi nhìn "cái xác"! Nhưng cậu thất vọng phát hiện đồng tử của Hoắc Ly đã bắt đầu tan rã (do tinh thần thực đang chạy trốn).

Hệ thống 2d14, đã sợ đến sắp tắt thở, vừa khóc vừa nói: "Kí chủ đại đại! Chúng ta có nên gọi xe cấp cứu không?"