Vài thợ săn tiền thưởng hừ lạnh một tiếng, một người không vui nhìn Kha Kích, chỉ là một công tử bột, còn dám ở địa bàn của họ mỉa mai bọn họ?
Đúng là kẻ lắm tiền không biết trời cao đất dày.
Người đó nở nụ cười đầy ác ý, đột nhiên nói.
“Chúng tôi sắp đi rồi, anh không phải muốn đi nhờ sao? Một vạn tinh tệ.”
Kha Kích hơi hơi nhướng mày, không vạch trần màn kịch vụng về của đối phương.
Kha Kích đương nhiên không muốn để người trên tinh cầu này biết Quan chỉ huy đứng đầu Liên Bang công khai trắng trợn mà đến đây.
Một vài thợ săn tiền thưởng đương nhiên dễ xử lý, nhưng nếu kɧıêυ ҡɧí©ɧ các thế lực khác trên tinh cầu này, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc nội chiến nữa.
Kha Kích gật đầu, chuyển khoản một vạn tinh tệ qua cho bọn họ không chút đề phòng.
“Vậy lên phi thuyền đi.”
Đối phương nhận được tiền, cười toe toét.
Sau khi Kha Kích lên phi thuyền khoảng mười phút, tên thợ săn đó bất ngờ mở cửa khoang phi thuyền, gió lạnh và bông tuyết ào ạt như mưa rào bay vào bên trong.
Người đó túm lấy cổ áo Kha Kích, kéo người đến cửa khoang.
Kha Kích liếc nhìn bên ngoài phi thuyền, bọn họ chẳng bay xa khỏi trại được bao nhiêu.
Kha Kích giả vờ hoảng hốt, tung vài cú đấm yếu ớt, không ngừng vung tay đá chân vùng vẫy.
“Anh định làm gì?”
“Omega giàu có bình thường thích phiêu lưu dã ngoại đúng không? Gọi Alpha mà anh nhìn trúng đến cứu đi, tạm biệt nhé, haha!”
Gã cười kha khả chói tai cực kỳ, túm mạnh cổ áo Kha Kích, ném phăng người ra khỏi phi thuyền.
“Ha ha, làm tốt lắm, nhìn xem Omega đó có ngã vào tuyết khóc cha khóc mẹ không?”
Những người khác trên phi thuyền vỗ tay cười lớn, hùa theo.
Có người nhìn ra ngoài qua cửa sổ phi thuyền, nhưng chẳng thấy được gì.
Cứ như thể Omega đó đã biến mất giữa không trung vậy.
“Chuyện gì vậy...”
Mấy tên thợ săn ngạc nhiên bực dọc lẩm bẩm.
...
Ở bên kia, Lục Lệ Nhiên và người của Hiệp hội đã đến điểm tập trung.
Sắc mặt Lục Lệ Nhiên u ám, tin tức tố càng không kiêng dè gì mà tán loạn trong không khí, làm Alpha khác trong đội không thoải mái nhíu mày, ghé tai thì thầm bàn tán.
“Lục tiên sinh?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lục Lệ Nhiên.
Lục Lệ Nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy An Khoa cũng ở trong đội.
Vị thuyền trưởng cao lớn vẫy vẫy tay với anh, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh cũng ở đây à?”
“Tiền công khá cao.”
Lục Lệ Nhiên lời ít ý nhiều đáp.
An Khoa cười rộ lên.
“Đúng vậy.”
“Tốt, tất cả đội viên hiện tại đã có mặt đông đủ.”
Người đàn ông trung niên của Hiệp hội nói.
“Nhiệm vụ của mọi người là nhanh chóng tìm thấy mục tiêu, nhanh chóng nghĩ cách giải cứu mục tiêu khỏi nguy hiểm.”
“Tổng cộng có mười người, chúng ta có phải nên chia thành hai nhóm?”
Một người trong đội đề nghị.